Hoàng Thượng, Ngài Thật Thơm!

Chương 1


Ta là Trấn quốc tướng quân nắm giữ trăm vạn đại quân, để phòng hờ trường hợp ta nổi quân tạo phản, Hoàng Thượng coi ta như bảo vật.

Chỉ cần ta nói một câu, dù là vàng bạc châu báu hay lăng la tơ lụa, hắn đều có thể tìm thấy, rồi cho người đưa đến phủ ta như cúng dường tam bảo.

Muốn gì có đó, nói gì cũng được đáp ứng.

Lại lần nữa thắng trận trở về, nhìn đống đồ ban thưởng được chất thành núi kia, ta đột nhiên cảm thấy nhàm chán.

Hoàng thượng: “Có yêu cầu gì cứ việc nói ra, trẫm nhất định sẽ thoả mãn ngươi.”

Ta thẳng thắn:

“Ta thèm nam nhân.”

Trên đại điện, thiên tử trẻ tuổi trong nháy mắt mặt đỏ tới tận mang tai.

Văn võ bá quan xôn xao huyên náo, nháo nhào đòi trị tội ta.

Không ngờ buổi tối hôm đó, Hoàng thượng lại bí mật tới phủ ta, ấp a ấp úng hỏi:

“Ái khanh, ngươi thấy trẫm thế nào?”

1

Ánh trăng trong trẻo xuyên qua khung cửa sổ mà chiếu vào. Đêm nay Hoàng Thượng đến đây, không cả mặc long bào, thật là có chút không hợp lễ nghi.

Mặt người có phần ửng đỏ, trong mắt lại lấp lánh ánh lệ, nếu không biết còn tưởng rằng ta đã bắt nạt người.

Ta đang cởi áo, nghe lời nói này của người thì kinh hãi.

“Lý Dực, người có sao không?”

Ta gọi thẳng tên Hoàng Thượng, mà người cũng chẳng nổi giận.

“Nàng chiều nay trước mặt văn võ bá quan, chẳng phải đã nói nàng thèm… thèm nam nhân rồi sao?”

Khi nói đến ba chữ ấy, Hoàng Thượng ấp úng, đôi tai đỏ ửng đến không ngờ.

Nửa năm qua, ta luôn ở biên cương chinh chiến, cuối cùng đã dẫn trăm vạn đại quân đánh lui địch, tạm thời ngừng chiến.

Các binh sĩ dưới trướng đều rất vui mừng, ai nấy đều mong được trở về đoàn tụ với thê tử.

Ta chẳng thể cảm nhận được niềm vui ấy của họ.

“Thưa tướng quân, tục ngữ có câu, vợ con bên bếp lửa ấm…”

Binh sĩ đang nói dở thì nhìn ta, liền đổi giọng: “Nam nhân con cái bên bếp lửa ấm, cuộc sống vô ưu tự tại. Tô tướng quân dẫn binh chinh chiến đã mười năm, cũng nên hưởng thụ rồi.”

Ta mười sáu tuổi thay cha tòng quân, mười năm qua phần lớn thời gian đều đóng quân ở biên cương, cùng trăm vạn binh sĩ ăn ở chung, xưng hô huynh đệ, cũng chẳng thấy nam nhân có gì hay.

Ai nấy đều hôi hám, ôm ngủ thì thấy khó chịu, chỉ khiến ta chậm trễ trong việc rút đao.

Ngày trở về kinh, toàn thành bách tính đứng hai bên đường chào đón, trống kèn vang dội.

Là nữ tướng quân Trấn Quốc duy nhất của triều đại này, ta mặc chiến bào, trực tiếp cưỡi ngựa vào cung.

Khi đến Thái Cực Điện, Hoàng Thượng đang thay áo, thấy ta mang đao bước vào với khí thế hùng hổ, trên người còn mang sát khí, liền lập tức tiến tới.

“Tô tướng quân, chúc mừng khải hoàn.”

Ta khẽ gật đầu, rồi cầm lấy bánh trên bàn bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Xa kinh nửa năm, ta thèm nhất là món này, may mà mỗi lần trở về, trong cung đều chuẩn bị sẵn.

Tất cả cung nữ và thái giám đều biết địa vị của ta, vừa thấy ta đến là vây quanh phục vụ, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải xem trọng ta, đến việc mặc y phục cũng hỏi ta: “Tô tướng quân, khanh thấy Trẫm mặc bộ này có hợp không?”

Hoàng Thượng có dung mạo tuấn tú, ngày ngày sống trong hoàng cung, làn da mịn màng, lông mày kiếm mắt sáng, giống hệt mỹ nam tử trong thoại bản.

Ta nhìn người một hồi.

“Thay thêm vài bộ nữa, ta sẽ ngắm kỹ hơn.”

Rồi ung dung chờ xem người thay y phục.

Hoàng Thượng lập tức đỏ mặt, nhưng không dám trái ý ta, đành phải làm theo.

Thay liền năm bộ, ta mới gật đầu hài lòng.

Người thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải quá căng thẳng hay không, mà không cẩn thận loạng choạng một chút.

Ta đi sau người, vô thức đưa tay đỡ, vừa chạm vào thì khựng lại, người trong lòng không giống như những huynh đệ trong quân, vừa hôi hám vừa cứng nhắc, mà ngược lại, mang theo mùi thơm của long diên hương, eo lại mềm mại.

Vì suýt ngã, cổ áo mới mặc chỉnh tề của người hơi hé mở, lộ ra xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp bên trong.

Ta không nhịn được, thốt lên: “Hoàng Thượng, người thật thơm quá.”

Hoàng Thượng sợ đến run rẩy, mặt đầy vẻ kinh hãi, như đề phòng kẻ trộm mà kéo cổ áo đang hé mở lại, cả cổ cũng rụt vào bên trong.

“Tô Tướng Quân, bá quan đã đến đủ, chúng ta mau qua đó thôi.”

Nói xong liền bước nhanh ra ngoài, tựa như đang chạy trốn.

Ta nhìn bóng lưng của người, nhếch mép.

Chỉ nhìn một chút thôi cũng không được sao?

Thật là nhỏ mọn.

Khi lên triều, trong đầu ta chỉ toàn là hình ảnh thân thể thơm tho mềm mại của Hoàng Thượng, vì vậy khi người hỏi ta muốn gì, ta vô tình nói thẳng ra.

“Ta thèm nam nhân rồi.”

2

Lúc đó ta chỉ thuận miệng nói vậy, đâu ngờ rằng Hoàng Thượng ngay đêm đó đã đến, e thẹn tự tiến cử mình.

Dưới ánh trăng, Hoàng Thượng đẹp vô cùng, người đã dâng đến cửa, không có lý gì mà không nhận.

Ta có chút động lòng.

“Lời này có thật không?”

Hoàng Thượng cắn chặt răng, vẻ mặt như thể đã quyết tử.

“Thật.”

Ta không kìm được, hôn nhẹ lên mặt người một cái.

Mặt Lý Dực lại bắt đầu đỏ lên.

Nhìn người khiến ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, ta lập tức bắt đầu cởi áo.

Ngày lành không bằng đêm nay, đêm nay không bằng ngay bây giờ.

Cởi được một nửa, ta bỗng nhiên suy ngẫm.

Không đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.