Hoàng Triều

Chương 1


Ta từ cung Phượng Tảo ra, gặp một nữ tử được mọi người vây quanh.

Nàng ta đeo vàng đội ngọc, dẫn theo một đám người cung kính hành lễ với ta.

“Vị này chính là Tô tiểu thư danh tiếng lẫy lừng, Thái tử phi tương lai đây sao?”

Ta hơi nhíu mày.

Đây là kẻ nào?

Nữ quyến trong đế đô, ai dám nói chuyện với ta như vậy.

“Ta là Chương Lương Đệ mới tiến cung, đặc biệt đến bái kiến Thái tử phi tương lai. Ban đầu muốn đến sớm hơn, chỉ tiếc là… Thái tử ngày nào cũng muốn ta thị tẩm, sáng sớm thật sự không dậy nổi~” Trên khuôn mặt kiều mỵ kia lộ ra nụ cười áy náy.

“Không dậy nổi thì đừng đến, dám đến trước mặt cô nương nhà ta làm trò cười!” Thư Nhàn quát lớn.

Thư Nhàn là nha hoàn thân cận của ta, tuổi còn trẻ không nhịn được tức giận, bị Chương Lương Đệ bắt được nhược điểm.

“Cô nương tính tình thật nóng nảy. Những người hầu hạ thân cận như chúng ta đây, phải chuẩn bị cơm nước, chăm sóc cho Thái tử. Không giống Tô tiểu thư, đã ngoài hai mươi tuổi còn chưa xuất giá, rảnh rỗi đi dạo vườn.” Chương Lương Đệ thở dài, đầy vẻ đắc ý.

Thư Nhàn còn muốn cãi nhau tiếp.

Ta giơ tay, ngăn cản lời nàng.

Chim sẻ vừa mới bay lên cành cây, còn chưa nhìn thấy trời cao.

Cần gì phải phí lời.

Ta dời mắt, thản nhiên đi ngang qua nàng ta.

Không ngờ nàng ta không tránh, ngược lại đ.â.m thẳng vào ta.

Khiến ta loạng choạng, sau đó nàng ta ngã xuống đất, ôm bụng khóc lóc.

“Tuy muội muội khiến tỷ tỷ không vui, tỷ tỷ cũng không cần đánh ta chứ! Trong bụng ta còn có cốt nhục của Thái tử đấy!”

Bước chân ta khựng lại: “Ngươi nói gì?”

Trong mắt nàng ta lóe lên một tia đắc ý độc ác: “Trong bụng muội muội, đã có cốt nhục của Thái tử, đã được ba tháng rồi…”

“Người đâu, ban chỗ ngồi.” Ta phất tay áo, để Thư Nhàn đỡ nàng ta đến đình gần nhất. “Truyền Thái y.”

Chương Lương Đệ bất an: “Thái y của ta ở Đông cung…”

“Không phải bị ngã à? Còn đi được sao?” Ánh mắt ta nhìn chằm chằm nàng ta. “Người ta truyền cho ngươi là Nhâm Thái y có tư lịch lâu nhất trong cung, lúc Đại trưởng công chúa mang thai ta chính là ông ấy khám, ngươi sợ cái gì?”

—— “Đương nhiên là sợ ngươi hãm hại thai nhi của ta rồi.”

Tuy nàng ta không nói rõ ràng, nhưng trong mắt không giấu được ý tứ đấy.

Nàng ta lo lắng nhìn ra đường lớn, hiển nhiên đã sai người đi báo tin cho Thái tử, chỉ chờ hắn đến.

Nhìn xem nàng ta yếu đuối biết dường nào.

Nhìn xem ta ngang ngược, ghen tuông vô lý biết dường nào.

Sau đó mong đợi hắn cứu nàng ta khỏi nước sôi lửa bỏng.

Nhưng Thái tử không đến, Nhâm Thái y lại đến trước.

“Nhâm tiên sinh, xin mời bắt mạch cho vị cô nương này.”

Chương Lương Đệ nắm chặt nắm tay.

Thư Nhàn ấn tay nàng ta lên bàn.

Nhâm Thái y vừa bắt mạch.

“Bẩm Lan Đài lệnh, là hỉ mạch.”

Trong lòng ta chấn động: “Đã mấy tháng rồi?”

“Ba tháng rồi.”

“Vừa rồi nàng ta bị ngã, thai nhi có ổn không?”

“Không có gì đáng ngại.”

“Là chuyện vui.” Ta cố gắng kìm nén cảm xúc mãnh liệt trong lồng ngực, giả vờ bình tĩnh nói, “Thư Nhàn, soạn một phần lễ vật, tìm trong kho một ít dược liệu an thai bổ dưỡng, đưa đến cho Chương Lương Đệ.”

Ta mỉm cười vỗ vỗ tay nàng ta: “Nhất định phải sinh đứa bé này thật tốt.”

Thân thể Chương Lương Đệ cứng đờ.

“Tốt nhất là con gái.” Ta dặn dò, “Ta thích con gái. Đứa đầu lòng nhất định phải là con gái.”

Ánh mắt nàng ta nhìn ta đã có sự kính sợ.

Ta biết những nữ nhân này trong lòng đang tính toán cái gì.

Trong phủ đấu đá lẫn nhau.

Tranh giành ân sủng.

Ếch ngồi đáy giếng.

Cứ tưởng người người đều giống như bọn họ.

Thứ ta muốn khác với bọn họ, nàng ta đương nhiên không hiểu được ta.

Sai người đưa Chương Lương Đệ bình an vô sự về Đông cung.

Ta sải bước về phủ.

Vừa vào cửa đã ngửa mặt lên trời cười to.

“Tốt, tốt, như vậy là tốt rồi!” Ba năm nay ta chưa từng thoải mái như vậy.

Quản gia hỏi ta: “Gia chủ gặp chuyện gì vui sao?”

“Đông cung có hỉ.” Ta phất tay áo, “Thiết yến, tấu nhạc, hôm nay ta muốn say một trận, không say không nghỉ.”

Quản gia tuân lệnh.

“Còn bảy tháng nữa, Chương Lương Đệ sẽ sinh, trước đó ta phải gả vào Đông cung, làm chủ mẫu danh chính ngôn thuận. Sai Khâm Thiên giám nhanh chóng tìm một ngày lành tháng tốt, cử hành hôn lễ của ta và Thái tử.”

“Vâng.”

Hoàng thượng hiện giờ, thân thể luôn không tốt, đã không thể xử lý chính sự.

Thái tử lại là một kẻ võ phu, căn bản không nên là người được chọn làm Hoàng đế.

Ta chỉ hận không thể tiễn hai vị này đi sớm một chút.

Ôm con nghe chính sự.

Ta nằm mơ cũng mong có con.

Chương Lương Đệ đây là đưa gối đầu đến cho ta.

Ngu thì ngu thật… Nhưng không sao.

Chỉ cần nàng ta có thể sinh cho ta một đứa con gái, ta có thể cho nàng ta cả đời vinh hoa phú quý.

Dù sao cũng là làm chim hoàng yến.

Làm của nam nhân, làm của ta, có gì khác biệt? Ta còn không cần nàng ta thị tẩm.

Nàng ta sẽ từ từ hiểu ra, ai mới là trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.