Ngày Tống Thầm và Liễu Miên Chân thành thân, kinh đô đổ tuyết lớn trăm năm có một.
Nàng ta mặc hỉ phục đỏ thắm, eo thon, bên cạnh là Tống Thầm cao lớn, oai phong.
— Thiên tử xuất thân từ thảo dân, cùng mối tình thanh mai trúc mã mà hắn luôn dịu dàng mong nhớ.
Tống Thầm đã thực hiện được lời hứa với Liễu Miên Chân.
Bộ hỉ phục của đôi uyên ương ấy làm mắt ta đau nhói.
Lúc đó, ta đã chạy trong cơn tuyết lớn dày đặc này rất lâu.
Tóc tai rối bời, đôi phượng hài trên chân không biết có bị đánh mất trong ngục không.
Đôi chân trần đạp trên băng tuyết, lúc này lại không thấy lạnh.
Ta nắm chặt tờ lụa vàng kia, toàn thân run rẩy.
“Hoàng thượng—” Ta lớn tiếng hô.
Quỳ xuống ở vòng ngoài cùng của các đại thần.
Trong nháy mắt, không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Từng đôi mắt đổ dồn về phía ta.
Họ nhìn chiếc phượng bào lấm lem bùn đất của ta, cũng nhìn đôi tất chân thấm m.á.u của ta.
Lúc này, ta giống như một người đàn bà bị bỏ rơi, giống như một kẻ điên, chỉ không giống một hoàng hậu.
Người nhìn ta cuối cùng mới là đôi mắt sắc lạnh của Tống Thầm.
Trước sự chứng kiến của mọi người, ta giơ cao đôi tay, nâng thánh chỉ lên, vẻ mặt bi thương.
“Thị tộc Úy Trì trấn giữ biên ải nhiều năm, dùng m.á.u thịt đắp thành, gan óc bôi đất, chưa từng nhường một tấc đất nào!”
“Ba mươi sáu người trong cả tộc, chiến đấu đến ngày hôm nay, chỉ còn mười tám người.”
“Tru di tam tộc… thật sự không đến nỗi phải vậy đâu ạ!”
Ta mắt đỏ hoe, cố đè nén vị tanh ngọt trong cổ họng.
Giọng nói run rẩy, những ngón tay cũng run rẩy theo.
“Thần thiếp thành khẩn cầu xin bệ hạ thu hồi thánh mệnh.”
Tống Thầm đứng giữa tuyết trắng xóa, giai nhân trong lòng, tư thế ngạo nghễ.
Còn ta quỳ rạp xuống đất, không thể đứng dậy.