Hôn Nhầm Người, Ta Vô Tình Vớ Được Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 1


Ta là Văn Lan, đích nữ của Văn thừa tướng nước Đông Ly, kẻ thù không đội trời chung của ta là Hoắc Tinh Liêm, con trai của Đại tướng quân kỵ binh.

Cha hắn và cha ta là bạn tốt, vốn dĩ thường xuyên qua lại là chuyện thường tình, nhưng từ khi ta và Hoắc Tinh Liêm biết chạy nhảy thì hai người họ không còn gặp nhau nữa.

Bởi vì ta và Hoắc Tinh Liêm thực sự là bát tự xung khắc.

Hai người hễ gặp nhau là không thể nào không đổ máu.

Vì hòa khí của hai nhà, nên tình bạn giữa Văn thừa tướng và Hoắc tướng quân đành phải nhường đường.

Còn về việc tại sao hai người nước lửa không dung như vậy lại được hứa hôn, thì người trong cuộc cho biết đó là một sự cố bất ngờ.

Ta đã cưỡng hôn hắn.

Năm nay ta vừa cập kê, vốn dĩ là người hoạt bát ưa náo nhiệt, có yến tiệc nào là ta đều đến đó.

Vì uy vọng của cha ta trong triều, nên ta đi đến đâu cũng có người nịnh bợ.

Vì vậy, ta chưa bao giờ dẫn theo người hầu hay nha hoàn.

Kết quả là lần đó đã xảy ra chuyện.

Khi ta rơi xuống đáy hồ lạnh lẽo, ta nghe thấy tiếng mọi người kinh hô.

“Nhanh lên! Văn tiểu thư rơi xuống nước rồi!”

Vậy mà có biết bao nhiêu người đứng trên bờ kêu la, nhưng lại không có ai xuống cứu ta.

Ta vùng vẫy một hồi, dần dần mất hết sức lực.

Ngay khi trước mắt sắp bị bóng tối bao trùm, ta thấy một bóng người nhanh nhẹn đột nhiên lao xuống hồ, nhanh chóng bơi về phía ta.

Lúc được hắn vớt lên bờ, ta vẫn còn một chút ý thức, mơ màng nhìn thấy khuôn mặt của hắn, trái tim không khỏi đập nhanh hơn.

Cả Đông Ly ai cũng biết ta thích Hoắc Tinh Ngôn, ta đánh nhau với Hoắc Tinh Liêm long trời lở đất như thế nào thì ta theo đuổi Hoắc Tinh Ngôn cũng cuồng nhiệt như thế.

Đúng vậy, họ là huynh đệ ruột.

Ta trực giác rằng người đang đứng trước mặt ta lúc này chính là Hoắc Tinh Ngôn, dù sao thì Hoắc Tinh Liêm cũng sẽ không cứu ta, hắn chỉ hận không thể nhìn ta c.h.ế.t đi.

Lồng n.g.ự.c co thắt dữ dội, cảm giác ngạt thở ập đến, ta cảm thấy mình sắp chết.

Nhìn bóng dáng mờ ảo trước mặt, gan lớn bằng trời của ta lại càng thêm phình to.

Ta nhân lúc hắn cúi đầu xem xét, liền dùng chút sức lực cuối cùng leo lên, hôn chụt một cái lên môi hắn.

Xung quanh im lặng như tờ, mọi người đều c.h.ế.t lặng.

“Hoắc Tinh Ngôn” đứng hình.

Ừm, đúng là ta.

Hạ cánh chính xác.

Ta mãn nguyện nghiêng đầu sang một bên, ngất lịm đi.

Kết quả là đại phu nói ta chỉ bị sặc nước, ta không chết.

Chuyện anh hùng của ta được lưu truyền khắp Đông Ly, cha ta xấu hổ thay ta, đã cáo bệnh mấy ngày không lên triều.

Chuyện này cũng không thể cứ bỏ qua như vậy, ta nghe mẫu thân nói, Hoắc gia đã cho người mai mối đến cầu hôn rồi.

Chuyện tốt trời ban!

Ha ha ha ha ha

Trong lòng ta vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn phải tỏ ra e lệ như thiếu nữ.

Ta len lén chạy ra tiền sảnh, thấy Hoắc phu nhân đang ngồi phía trước, càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng.

Ai cũng nói Hoắc Tinh Ngôn là hình mẫu công tử Đông Ly, tuấn tú lịch lãm, băng thanh ngọc khiết.

Giờ đây, vị công tử nho nhã này sắp thành thân với ta, Văn Lan này rồi!!

Ta có chút ngại ngùng, không dám manh động tiến lên, nấp sau tấm bình phong len lén nghe ngóng.

Giọng của Hoắc phu nhân không nhỏ, dù sao cũng là phu nhân của tướng môn: “Nếu Văn Lan nhà ngươi đã si tình với Tinh Liêm nhà ta như vậy, ta cũng không tiện nói gì. Hôn sự này cứ quyết định như vậy đi, dù sao thì chuyện hôm đó cũng không ít người nhìn thấy.”

Mẫu thân ta rất ngại ngùng: “Thực sự là do ta dạy dỗ không nghiêm, mới khiến nó ngang ngược như vậy. Tinh Liêm thì…”

Hoắc phu nhân xua tay: “Ta sẽ khuyên nhủ nó sau. Dù sao hai nhà chúng ta cũng là bạn bè nhiều năm, Văn Lan là do ta nhìn nó lớn lên, tuy tính tình… hoạt bát một chút, nhưng cũng là một cô nương tốt.”

Họ đang nói gì vậy?

Ta nghe không hiểu lắm.

Ta hứa hôn với Hoắc Tinh Ngôn, liên quan gì đến Hoắc Tinh Liêm?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.