Tôi ngàn vạn lần không nghĩ tới, cô ấy quay lại hỏi: “ Phó tổng, có muốn kết hôn không?”
Tôi hô hấp như ngưng lại, chưa có bao giờ vui như hôm nay, niềm vui lớn nhất trong đời.
Nhất định phải giữ lấy nó.
Nếu còn hèn nhát nữa, mọi chuyện sẽ thất bại, vợ đến tay còn để tuột mất.
Kết hôn trước đã, mọi chuyện tính sau.
Vì vậy, tôi hỏi: “Kết hôn như nào?”
“Hôn nhân trên danh nghĩa.”
Con mẹ nó, ông đây kết hôn trên danh nghĩa với em?
Ông đây không những muốn danh phận mà còn muốn cả người nữa. Người lớn lấy hết chư ai chọn lựa.
Vì thế tôi nói cần phải xem xét.
Quả thật tôi không biết mình muốn gì nên sẽ thử trước, nếu cô ấy bảo bỏ đi thì cũng tôi cũng đỡ quê.
Nào ai ngờ, cô ấy hỏi yêu cầu của tôi là gì?
Nhìn người con gái mình yêu thầm ở gần ngay trước mặt, nhớ lại ở dưới cây hoa đào năm ấy, Giang Chí hôn môi cô ấy, sự xấu tính trong tôi trỗi dậy, tình cảm mãnh liệt bị dồn nén bao năm dường như bộc phát.
Tôi nói: “Ít nhất, ngủ cùng tôi.”
Tôi đã quyết tâm, cho cô ấy một cơ hội cuối cùng để hối hận.
Vậy mà cô ấy đồng ý.
Đồng ý rồi.
Chỉ trong nháy mắt.
Chúng tôi kết hôn cũng nửa năm.
Trên chuyến bay trở về từ chuyến công tác, tôi rối bời.
Muốn thông báo nhưng lại sợ cô ấy không tới.
Cũng không dám.
Sợ em biết lại sợ em không biết.
Muốn em tới lại muốn em không tới.
Cô ấy tới sân bay đón tôi, nép trong lòng tôi và nói “Em cũng thích anh.”
Tôi bỗng dưng nhớ mùa hè năm ấy, tiếng ve sầu kêu râm ran. Một cô gái mặc đồng phục nữ sinh chạy vào trong vòng tay tôi.
Phiên ngoại Giang Chí.
Tôi là con trai hợp pháp của Giang gia.
Nhưng cuộc sống còn khổ hơn những người bình thường khác.
Ba tôi không yêu mẹ, cũng chẳng yêu tôi. Có một gia đình khác ở bên ngoài.
Cũng có ý định muốn đem sản nghiệp của Giang gia trao cho đứa con riêng kia.
Đó là tâm huyết bao năm mà ông ta cùng mẹ tôi gây dựng nên đáng ra trong đó cũng có một phần của tôi.
Đều là máu mủ của ông ấy, sao mà đứa thương đứa ghéc?
Sau khi tốt nghiệp, tôi nhanh chóng vào quản lý ở một chi nhánh nhỏ của công ty.
Rất khó khăn.
Cả công ty, trên dưới không một ai làm theo lời tôi.
Tôi biết, đứa con riêng kia của ông ấy cũng tới làm tại một chi nhánh khác nhưng cách đối xử hoàn toàn trái ngược, hắn ta hô mưa gọi gió.
Khoảng thời gian đó vô cùng khó khăn, ba tôi công khai không vừa mắt tôi, những người trong công ty nghi ngờ năng lực của tôi. Nói tôi chỉ được cái mác “Ông chủ” nhưng không hề có ai sẵn sàng làm việc cho tôi.
Khi đó, Ôn Nhiễm xuất hiện giúp đỡ tôi.
Cả hai chúng tôi đều vô cùng vất vả.
Tôi không thể nhớ mình đã uống bao nhiêu rượu, nụ cười trên mặt cũng mất đi từ khi nào.
Rõ ràng cô ấy rất có tiềm năng trong lĩnh vực thiết kế.
Tôi rất đau lòng.
Nhưng cô ấy nói, không cần bận tậm, hai người ở bên nhau thì chẳng phải nên hỗ trợ nhau đi lên hay sao?
Với sự cố gắng của chúng tôi, công ty dần dần có chuyển biến tốt, một số người trong công ty không dám coi thường chúng tôi nữa.
Có lẽ trải qua khoảng thời gian đen tối kia một cách khó khăn.
Từ khi nào, tôi nóng lòng muốn đạt được những thành công lớn hơn?
Vì thế, khi tôi nhân ra lão Chu để mắt tới Ôn Nhiễm, tôi bắt lấy cơ hội.
Chờ Ôn Nhiễm đi vệ sinh, lão ta trắng trợn yêu cầu muốn có cô ấy, tôi đồng ý để có thể hợp tác.
Tôi không hề có ý định đưa cô ấy cho lão ta, sao có thể ngu ngốc đến vậy. Đó chỉ là kế hoạch của tôi.
Tương lai của tôi không có cô ấy thì cũng chỉ là vô nghĩa.
Nhưng lão Chu kia không phải kẻ ngu, hắn chen một chân vào mảnh đất đó, thủ đoạn tàn nhẫn, không có một chút sơ hở.
Nếu hôm nay tôi từ chối hắn, chỉ sợ hắn trực tiếp loại bỏ tôi, xuống tay với Ôn Nhiễm.
Giang gia sẽ không giúp đỡ tôi, cái người em trai cùng cha khác mẹ kia, hắn chỉ hận không thể lôi tôi xuống bùn, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được.
Tôi và mẹ có chút vấn đề, từ trước đến nay me tôi không hề thích Nhiễm Nhiễm.
Vì thế, để giữ chân hắn, tôi nói: “Chu tổng hẳn là biết, trước đây có từng nói mình có một người bạn gái đúng không?”
“Có nghe qua.”
Tôi kìm nén sự lãnh lẽo trong lòng, nói: “Ôn Nhiễm? Cũng chỉ là thể thân thôi, nhưng lại không biết tự lượng sức mình.”
“Nếu Chu tổng đây thích, ngày khác tôi sẽ đưa cô ấy tới cho ngài. Ngài muốn chơi thế nào tùy ý.”
Lão già đó quả nhiên cắn câu.
Nhưng biến cố duy nhất, là Nhiễm Nhiễm.
Cô ấy nghe được cuộc nói chuyện.
Tôi không thể phân thân giải thích cho cô ấy hiểu. Cô ấy rất hận tôi, trước giờ yêu hay ghét đều rõ ràng, vội vàng kết hôn với Phó An Từ.
Phó An Từ là một chướng ngại.
Là người lãnh đạo tập đoàn Phó thị, với thân phận như vậy, cho dù kết hôn cũng sẽ giống như tôi, không thể làm theo ý mình. Mấy năm nay, tôi còn không tìm được phương án giải quyết, hắn làm sao có thể kết hôn một cách nhẹ nhàng như vậy?
Tôi hoảng loạn, vô cùng hoảng loạn.
Tôi muốn Ôn Nhiễm ly hôn hắn ta.
Tôi năm lần bảy lượt mất kiểm soát, lão Chu cũng tức giận.
Nói tôi không biết giữ lời.
Hắn làm sao dám động tới Phó gia, liên kết cùng đứa con riêng kia của ba tôi, suốt ngày tìm tới cửa gây khó dễ.
Tôi vật lộn trong khoảng thời gian đó.
Tôi có nhiều cơ hội để giải thích với cô ấy nhưng giải thích xong rồi sao?
Cô ấy sẽ ly hôn với Phó An Từ, trở về bên cạnh tôi. Mọi thứ trở về quỹ đạo của nó, bị lão Chu uy hiếp ư?
Tôi chờ đợi thời điểm thích hợp.
Nhưng tôi không nghĩ tới Phó An Từ trước giờ chưa từng giao thiệp với nhau, lại sẵn lòng giúp tôi giải quyết chuyện của lão Chu.
Hắn không để lại tên.
Nhưng địa chỉ email, cùng với những thông tin về lão Chu do ai gửi tới, không cần nói cũng biết.
Lão Chu bị bắt.
Sau khi thu xếp xong mọi chuyện, tôi có thể đường đường chính chính gặp lại Ôn Nhiễm.
Ngày đó ở bữa tiệc, tôi gặp lại Ôn Nhiễm.
Phó An Từ đối xử với cô ấy không tệ, tôi ghen ghét thấu xương.
Rất nhiều lời giải thích ra đến miệng nhưng không thể nói thành lời, thậm chí tôi còn để cô ấy hiểu lầm rằng mình và bạn gái cũ dây dưa.
Mọi người đều nói công tử Phó gia ở trên cao, vô số tình nhân.
Nhưng Phó An Từ cũng là kẻ biết quan sát thời thế.
Hắn với tôi trái ngược hoàn toàn, hắn là công tử, sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Hắn tự tin, kiêu ngạo:
Hắn đưa Ôn Nhiễm tới các bữa tiếc, không hề che giấu đi tính chiếm hữu của mình để tất cả mọi người đều biết, cô ấy là vợ của hắn.
Hắn cũng sẽ đưa cô ấy đi đó đây, đáp ứng mong muốn ngồi cáp treo từ lâu của Ôn Nhiễm.
Sẽ đưa cô ấy đi ngắm bình minh.
Tất cả những chuyện này, tôi đã từng đồng ý nhưng năm lần bảy lượt lại thất hứa.
Con đường tôi đi không bằng phẳng như hắn, thậm chí không thể công khai rằng Ôn Nhiễm là người phụ nữ của tôi.
Phó An Từ là kẻ quân tử chân chính.
Hắn cho tôi và Ôn Nhiễm có cơ hội ở chung.
Hắn thậm chí còn thẳng thắn hỏi tôi có điều gì muốn nói không.
Đều là đàn ông, sao tôi lại không hiểu?
Hắn cho tôi cơ hội, cũng ngầm ám chỉ tôi.
Tối nay qua đi, tất cả sẽ thay đổi. Nhưng tôi cũng không thể nói lên lời.
Tôi nhớ lần trước, mẹ tôi phấn khích nói rằng sẽ tìm cho tôi một người môn đăng hộ đối.
Bà ấy nói rất may mắn, vì đã không gả cho tôi.
Tôi biết phải nói gì?
Thời điểm khổ sở nhất, bà ấy bế tôi đi, còn bị đội trật tự đuổi theo ba con phố.
Ba tôi mặc kệ chúng tôi, bà ấy vì chu cấp cho tôi mà đổ bệnh.
Bà ấy mắt đỏ hoe uy hiếp tôi, nếu tôi dám kết hôn với Ôn Nhiễm, bà ấy sẽ chếch ngay lập tức.
Còn khóc: “Tiểu Chí, chỉ vì một đứa con gái mà con muốn trở thành người giống như ba con, bỏ mặc mẹ sao?”
Bà ấy còn nói: “ Tiểu Chí, mẹ biết Ôn Nhiễm là đứa trẻ tốt, nhưng có ích lợi gì? Hoàn cảnh Giang gia, nếu nó gả vào đây có khi đến xương cốt cũng không còn khi mà tình yêu bị trộn lẫn với những thứ khác. Liệu con có hối hận vì lúc trước đã cưới một người thân cô thế cô không? Liệu sau này nó có trách móc, oán hận vì con đã không bảo vệ được nó?”
“Gia đình con bé Lý Tư còn có quyền thế, còn bị ép chia tay con, đưa sang nước ngoài. Ôn Nhiễm thì sao? Một đứa không quyền lực, chỉ có thể dựa vào con, nếu có chuyện gì, con tính như nào với nó?”
Cho dù hiện tại tôi công thành danh toại, cũng chưa thể hoàn toàn lật đổ Giang thị.
Thật sự, đoạn tình cảm này thật sự phải kết thúc hay sao?
Tôi không cam tâm, nhưng cũng không thể không buông tay.
Tôi đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất, chính là cả cuộc đời này bỏ lỡ cô ấy.
Gặp lại nhau, là ở sân bay. Ôn Nhiễm tới đón Phó An Từ.
Tôi đã thấy dáng vẻ đang yêu của cô ấy, lúc đó tôi biết, người kia đã hoàn toàn có chỗ đứng vững chắc ở trong lòng Ôn Nhiễm.
Hẳn là Phó An Từ đối xử với cô ấy rất tốt.
Khi ở Ôn Nhiễm ở bên cạnh tôi, hiếm khi cô ấy thoải mái như vậy.
Cô ấy luôn luôn lo lắng cho tôi, cho công ty, cho tương lai của hai đứa, thậm chí lo lắng rằng mẹ tôi sẽ không chấp nhận cô ấy.
Ôn Nhiễm không nên ở trong vũng lầy của tôi.
Thật tốt, cô ấy có thể buông bỏ.
Bọn họ ôm nhau.
Bọn họ hôn.
Tôi nghĩ tôi nợ cô ấy lời xin lỗi.
Nhưng có lẽ không quan trọng với cô ấy.
Máy bay cất cánh, tôi bỗng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Nhiễm.
Hôm đó là một ngày mưa tầm tã, tôi đứng ở bến xe, cả người ướt sũng. Ôn Nhiễm đắn đo, cuối cùng đưa cho tôi chiếc ô của cô ấy: “Cậu cầm đi, tôi lên xe đây.”
Tôi chưa kịp trả lời, cô ấy nhét chiếc ô vào tay tôi.
Cô ấy lấy sách che lên đầu, nhảy lên xe buýt.
Bóng lưng nhỏ nhắn, ngập tràn nhựa sống.
Một tia sáng, chiếu vào thế giới của tôi.
(HOÀN)