Hứa Nhất Và Lớp Học Ma

Chương 4


15

“Làm sao có thể như vậy được? Chuyện gì đã xảy ra vào ngày cậu bị tai nạn? Ai đã ở hiện trường?”

Bên trong lại một lần nữa im lặng, một lúc sau Lý Thanh Thanh mới nói: “Cả lớp đều có mặt vào ngày hôm đó.”

Lời nói của tôi nghẹn lại trong cổ họng, tôi không bao giờ nghĩ đến kết quả này.

Lý Thanh Thanh tựa hồ bắt đầu nói: “Hôm đó là liên hoan của lớp, bọn họ cũng mời tôi.”

“Nhưng sau khi tôi đến đó, cả lớp đã dẫn tôi vào rừng… Họ hỏi tôi có phàn nàn với mẹ không, vì gần đây bọn họ phải làm bài tập quá nhiều.”

“Họ mắng mỏ, đánh đập và đổ xăng vào người tôi.”

“Tôi muốn đi, nhưng họ nói có người đến chặn mẹ tôi ở trường. Dù sao thì giáo viên cũng không muốn gặp bà, thậm chí còn phân công bà làm việc ở nhà kho, không ai thèm quan tâm đến bà.”

“Tôi muốn cầu xin họ hãy để mẹ tôi đi nhưng khi tôi đang nài nỉ thì tàn thuốc của ai đó đã rơi vào người tôi.”

“Tôi đau quá nên ngất đi, giống như có người lột da tôi vậy.”

“Nhưng họ hoàn toàn phớt lờ tôi, thậm chí còn chôn tôi xuống đất. Mọi người đều giữ bí mật chuyện này và không ai đến cứu tôi cả.”

“Mẹ tôi tìm tôi mấy ngày, trên người bà cũng có rất nhiều vết thương, bởi vì phê bình Chu Kiều trang điểm, liền bị ả tìm bạn bè lưu manh bên ngoài đến văn phòng gây sự… Các giáo viên khác cũng không quản, không ai cứu chúng tôi.”

Tôi và Chung Nhiên nghe những lời này, chỉ có thể im lặng cúi đầu.

Đột nhiên, giọng nói của Lý Thanh Thanh trở nên gay gắt và tức giận, cô ấy điên cuồng đập cửa tủ: “Bọn họ đều đáng chết! Tôi muốn giết bọn họ!”

“Tôi nhất định phải giết tất cả bọn họ, đồng quy vu tận với bọn họ!”

16

Cô ấy điên cuồng gào thét, dưới lầu cũng đột nhiên truyền đến âm thanh: “Ai đó?”

“Thanh Thanh đừng sợ, mẹ tới rồi!”

Là chủ nhiệm lớp.

Chung Nhiên ôm tôi vội vàng trốn vào một phòng học khác.

Qua khe cửa, chúng tôi thấy chủ nhiệm cầm dao phay đứng ở cửa phòng nhìn tới nhìn lui.

Tôi không dám ra ngoài, chỉ chờ đợi, tựa vào vai Chung Nhiên ngủ thiếp đi.

Khi tôi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã sáng.

Chung Nhiên kéo tôi đứng lên, chỉ chỉ cửa phòng học: “Đi thôi, hãy rời khỏi đây để xem đoạn kết.”

Chúng tôi đi vào lớp học như thường lệ, vẫn lo lắng đề phòng nhìn giáo viên chủ nhiệm.

Nhưng điều kỳ lạ là cô lại đi tay không, Lý Thanh Thanh cũng không đến.

Chẳng lẽ lịch sử thật sự bị thay đổi?

Hay hung thủ không phải chủ nhiệm lớp, cũng không phải Lý Thanh Thanh?

Tiếng chuông vào lớp vang lên, chủ nhiệm lớp lại đặt sách giáo khoa xuống, hắng giọng: “Ngày mai, tôi sẽ từ chức. Hôm nay là tiết học cuối cùng, tôi có vài lời muốn nói.”

Cô nhìn mọi người và hít một hơi thật sâu.

Tôi có chút khẩn trương nhìn về phía Chung Nhiên, tùy thời chuẩn bị cùng anh ta trèo cửa sổ chạy trốn.

Nhưng một giây sau, chủ nhiệm lớp cúi chào mọi người: “Tôi cầu xin mọi người, đi đầu thú đi!”

Cả lớp chợt im lặng.

Tôi há to miệng và nhìn mọi người với vẻ mặt sửng sốt.

Mà khuôn mặt Chu Kiều đã trở nên âm trầm đáng sợ.

Đôi mắt chủ nhiệm lớp đỏ hoe, cô chậm rãi nói: “Chuyện ngày đó các em làm với Thanh Thanh, tôi đều biết. Con bé chưa chết, các em còn có thể cứu nó.”

“Các em đều là trẻ con, cô không trách. Mấy ngày nay các em cũng nhận đủ cực hình, xem như huề nhau.”

Cô nói xong, nặng nề thở dài một hơi: “Tự thú đi, tuổi các em còn nhỏ, làm sai, sửa lại là tốt rồi.”

17

Nhưng còn chưa nói xong, cái ghế bên cạnh tôi đã bị đạp ngã.

Chu Kiều trừng mắt, cười lạnh một tiếng: “Không ngờ bà đã sớm biết, vậy mà còn ở chỗ này cùng chúng tôi diễn trò?”

Cô ta nhìn về phía sau, Lý Na lập tức đi qua khóa trái cửa phòng học.

“Tôi xem hôm nay ai dám đi ra ngoài tự thú!”

Chu Kiều nghiến răng nghiến lợi, lấy ra một cái chai từ trong cặp sách, vặn mở nhắm ngay chủ nhiệm lớp: “Chúng tôi mà tự thú thì lập tức xong đời. Bà muốn bức chúng tôi tới đường chết!”

“Mọi người đừng nghe lời bà ta, cũng đừng để bà ta đi, nếu không cả đời này của chúng ta sẽ bị hủy hoại!”

Chủ nhiệm lớp sắc mặt âm trầm, đập bàn: “Em muốn làm gì?!”

Không đợi cô nói xong, Chu Kiều giơ tay lên, hất thứ trong cái chai lên người giáo viên chủ nhiệm.

Các học sinh ở mấy hàng đầu lập tức bịt mũi kêu lên: “Là xăng!”

Tôi giật mình, vừa định lao về phía trước thì bị Chung Nhiên kéo lại, lui về phía sau lớp học.

Lúc này cả lớp đều hoảng hốt, có người hỏi: “Cậu làm gì vậy, Chu Kiều, cậu không phải là muốn giết cô đấy chứ?”

Hai mắt Chu Kiều đỏ tươi, lập tức trừng mắt: “Nếu bà ta nói ra những gì chúng ta đã làm, tất cả mọi người sẽ phải ngồi tù!”

Người nọ vừa nghe, lập tức không dám nói nữa.

“Chúng ta sẽ thiêu bà ta và nói rằng đó là một tai nạn. Chỉ cần tất cả chúng ta giữ bí mật thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.”

“Huống chi bà ta còn hành hạ thân thể của chúng ta, là bà ta làm sai trước, không phải sao?!”

Cả lớp lặng ngắt như tờ, không ai phản bác.

Tôi khiếp sợ nhìn Chu Kiều lấy bật lửa ra, ném lên bục giảng.

Nhưng một giây sau, cửa lớp bỗng nhiên bị đập mạnh.

Ngoài cửa có người không ngừng gào thét, trên người còn quấn xích sắt, điên cuồng đâm vào cửa.

Là Lý Thanh Thanh!

Chủ nhiệm lớp bỗng nhiên luống cuống, không ngừng vẫy tay ra ngoài: “Đừng! Đừng vào!”

18

Chung Nhiên nhăn mày, một tay giữ chặt tôi, tay kia đặt lên tay nắm cửa.

Một giây sau, cửa phòng học bị đẩy ra, Lý Thanh Thanh tay cầm dao nhọn, giống như điên nhào về phía Chu Kiều.

“Xoẹt” một tiếng, Lý Thanh Thanh chém đứt cổ của cô ta.

Cuối cùng, tiếng hét chói tai phát ra từ lớp học.

Mọi người chạy trốn, một số trốn dưới gầm bàn, một số chen lấn và chạy về phía cửa.

Chung Nhiên kéo tôi chạy đi, Lý Na đi theo phía sau chúng tôi, vừa bước ra một chân, đã bị chém ngã xuống đất.

Lý Thanh Thanh liếc nhìn chúng tôi một cái, một lần nữa khóa cửa lại.

Bên trong không ngừng truyền đến tiếng thét chói tai cùng gào khóc.

Phòng học này nằm ở nơi hẻo lánh nhất của cả tầng lầu, hơn nữa mọi người xa lánh, không ai muốn đi qua.

Chung Nhiên che mắt tôi, nhưng tôi vẫn nhìn thấy cảnh tượng giết chóc bên trong.

Lý Thanh Thanh đơn giản là giết người bừa bãi.

Cô ấy giơ dao nhọn gào thét, nhìn thấy người liền chém, thậm chí bò lên người của bọn họ mà cắn xé.

Chủ nhiệm lớp quỳ trên bục giảng, như là hạ quyết tâm.

Cô bỗng nhiên nhặt bật lửa trên mặt đất lên, đốt góc áo của mình.

“Cô ấy sẽ không…”

Tôi bị sốc, giây tiếp theo tôi nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy trên người cô ấy, trong chốc lát bao trùm toàn bộ cơ thể.

Ngay sau đó, cô lao về phía Lý Thanh Thanh.

Cô ôm chặt lấy con gái mình, hai người đều gào thét thành một đám lửa.

Chẳng bao lâu, toàn bộ lớp học đều bốc cháy.

Mọi thứ xung quanh chúng tôi trở nên lung lay và hư ảo dưới ánh lửa, khói và tro bụi cứ bay ra ngoài, khiến chúng tôi nghẹt thở và không thể mở mắt.

Chờ tôi mở mắt ra lần nữa, phòng học đã biến thành căn phòng bỏ hoang trống rỗng.

Rèm cửa sổ và sàn nhà cháy xém đã phủ đầy bụi bặm, chỉ còn lại màu xám bám vào tường, như là nhắc nhở chúng tôi đã trở lại mười năm sau.

Ảo ảnh đã biến mất và chúng tôi đã quay lại.

19

Tôi và Chung Nhiên trở về đội cảnh sát, tất cả những gì xảy ra ở đây đều khiến trong lòng tôi có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Anh chỉ nhướng mày nhìn tôi và nói hãy làm quen với nó.

Khi đệ trình hồ sơ, Chung Nhiên cũng dặn dò tôi đem chuyện Chu Kiều và Lý Na bắt nạt viết vào, công bố cho mọi người biết.

Tôi có chút kinh ngạc hỏi anh: “Vậy cột hung thủ có viết Lý Thanh Thanh không?”

Chung Nhiên lắc đầu, vẻ mặt thờ ơ: “Chúng ta là khoa điều tra Linh dị, giải quyết oán khí là được rồi, tìm hung thủ không phải trách nhiệm của chúng ta, coi như là tai nạn đi.”

Tôi ngoan ngoãn viết nhưng không nhịn được hỏi: “Vậy cái chết của Chu Kiều và bạn học trong lớp tính là gì?”

Nói xong câu đó, hai chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, đều ăn ý nói ra năm chữ: “Coi như xui xẻo đi.”

Tôi bội phục giơ ngón tay cái lên với Chung Nhiên, quả nhiên là Thanh Thiên đại lão gia.

Trải qua lần này, tôi cũng hoàn toàn hiểu được tính chất công việc của khoa Linh dị.

Tôi phải nói rằng, nó khá thú vị.

Một tháng sau, hiện tượng ảo ảnh hoàn toàn biến mất, tôi cũng chuyển sang làm nhân viên chính thức.

Công việc ở đây cũng không nhiều, bình thường tôi đấu võ mồm với Chung Nhiên, cho đến một ngày thần sắc anh rất nghiêm trọng giao cho tôi một túi tài liệu: “Sống lại được rồi.”

“Lần này phải đi làm nằm vùng, kiêm giao đồ ăn, có đi không?”

Tôi gật gật đầu, trong lòng vô cùng phấn khích: “Đi chứ, xuất phát nào!”

-HẾT-


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.