01.
Nhà ta là thế gia y dược, ba đời đều phục vụ trong Thái y viện, đến đời này không có nhi tử, chỉ có hai tỷ muội ta, Thẩm Thành Vân và ta.
Chúng ta từ nhỏ đều học y lý, nhưng Thẩm Thành Vân là con của đại phu nhân, được nuông chiều từ bé, nàng ghét nghiền thuốc, giã thuốc vì sẽ làm hỏng đôi tay mềm mại như ngọc của nàng, nàng lại càng ghét mùi khó chịu của thuốc bắc bám vào chiếc váy lụa là thơm phức của nàng, nên nàng luôn trốn tránh công việc.
Phụ thân và đại phu nhân cưng chiều nàng, vì thế cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ta thì không được như vậy, ta không có chỗ dựa như nàng.
Về thân thế của thân mẫu ta, trong phủ truyền nhiều lời đồn khác nhau, có kẻ nói thân mẫu ta là một nô tỳ bạc mệnh, người khác lại bảo thân mẫu ta là một ca kỹ trong nhạc phường ngoài kia.
Điều duy nhất chắc chắn là, ta xuất thân hèn mọn, không được ai yêu thương.
May mắn thay, ta thông minh, sách y lý chỉ cần đọc một lần là nhớ, phương thuốc chỉ cần chép hai lần là hiểu ra điều mới.
“Có cố gắng hơn nữa thì cũng ích gì?” Mỗi lần thấy ta vất vả giã thuốc, Thẩm Thành Vân lại khinh bỉ mà cười.
Có thể với ngươi là vô dụng, nhưng với ta thì khác.
Một nữ nhi hèn mọn như ta, có lẽ không thể gả vào gia tộc quyền quý. Nếu phụ thân gả ta cho một tiểu tư nào đó, nếu ta thích thì không gì để nói, nhưng nếu là một kẻ ăn nhậu, bạo lực, ít nhất ta có thể bỏ trốn, trở thành một lang trung nơi giang hồ.
Có một nơi an yên sống qua ngày, đó là mong ước của ta.
Nhưng không ngờ rằng, ước nguyện nhỏ nhoi ấy cuối cùng cũng không thể thành hiện thực.
Ban đầu, ta chỉ thấy phụ thân đêm ngày không ngủ, luôn ở trong thư phòng nhăn nhó.
Ta không có nhiều tình cảm với phụ thân, vì tình yêu của người đều dành cho Thẩm Thành Vân, nên ta cũng không có gì để yêu quý người.
Nhưng ta lại có hứng thú với y thuật, ta muốn biết loại bệnh nan y gì mà phụ thân không thể chữa khỏi, có lẽ… có lẽ ta có thể làm được.
Phụ thân ban đầu không muốn nói với ta, nhưng sau đó lại nhớ ra ta có thiên phú từ nhỏ, nên đã cho ta giả làm y đồng, cùng người vào cung.
Người mắc bệnh chính là thái tử, phụ thân nói với ta rằng hắn từ khi sinh ra đã mắc chứng yếu bẩm sinh, từ nhỏ đã có bệnh ho, uống không biết bao nhiêu thuốc mà vẫn không thuyên giảm.
Khi thái tử nằm trên tháp, ta nhìn thấy khuôn mặt hắn, tim ta đập mạnh một nhịp.
Hắn thật đẹp, không có chút xa hoa phù phiếm của kẻ vương tôn quý tộc, ngược lại, hắn giống như một loài thảo mộc tĩnh lặng, tựa như những dược thảo mà ngày ngày bên cạnh ta, thanh nhã, tuấn tú, tỏa ra một hương thơm đạm bạc nhưng thanh khiết.
Ta đội nón trúc, tấm sa dài che khuất khuôn mặt, ta bước từng bước nhỏ đến gần, cất tiếng nhẹ nhàng.
Phụ thân quở trách ta vì sự thất lễ, nhưng thái tử lại mỉm cười ôn hòa.
“Không sao.”
Hắn đưa tay ra cho ta, ta bắt mạch, hắn nhìn ta bằng ánh mắt trong sáng như nước, may mà tấm sa che kín mặt ta, nếu không hắn hẳn đã thấy mặt ta đỏ bừng.
“Không phải là bệnh yếu… mà là nhiệt độc.” Ta nhỏ giọng nói: “Cho nên không nên bồi bổ, mà phải giải độc.”
“Hoang đường!” Phụ thân lớn tiếng.
Ta vừa mới ra nghề, không khỏi quá không biết chừng mực. Lời này thốt ra chẳng khác nào tuyên bố rằng suốt bao năm qua, các vị lão thái y trong Thái y viện đều đã chẩn đoán sai.
“Thẩm viện thủ, không sao đâu.” Thái tử nhìn ta, khóe mắt hắn sinh ra đã có một độ cong, nhìn ai cũng như đang mỉm cười: “Ngươi có thể kê đơn không?”
“Thần… có thể thử.”
Ta về nhà, lật sách y suốt một đêm, cân nhắc rất lâu, cuối cùng viết ra một phương thuốc.
Thuốc được đưa vào Đông cung, mỗi ngày sắc lên uống. Bảy ngày sau, căn bệnh ho bao năm của thái tử đã khỏi.
Thái tử hỏi phụ thân ta rằng, y đồng nhỏ kia là ai.
“Xin thái tử điện hạ thứ lỗi cho thần chưa kịp nói rõ.” Phụ thân mồ hôi lấm tấm: “Thực ra… đó là tiểu nữ.”
Tin thái tử muốn cưới con gái của viện thủ Thái y viện làm thái tử phi, nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Khi ta đi lấy thuốc, nghe được tin ấy, tim ta đập mạnh một nhịp, vội vàng chạy về nhà.
Trong phủ đã tràn ngập không khí vui mừng, đại phu nhân tươi cười cài một chiếc trâm bộ d.a.o bằng vàng lên đầu Thẩm Thành Vân.
“Các khuê tú trong kinh thành muốn gả cho thái tử, đến mức tương tư thành bệnh mà cũng không được, chỉ có Vân nhi nhà chúng ta là có phúc.”
Linh cảm không lành trong lòng ta trở thành sự thật, ta đứng đó, gió hè mang theo hơi ấm lướt qua tay áo, nhưng ta chỉ thấy mình rơi vào hầm băng.
Thẩm Thành Vân quay lại nhìn ta, nhíu mày.
“Nhìn con bé ngây ngốc kìa, ngày đại hỷ, thật là xui xẻo.”
Ta mở miệng, cổ họng khô khốc, ba chữ phát ra như đẫm máu.
“… Chính là ta.”
“Cái gì?”
Thẩm Thành Vân không nghe rõ.
“Chính là ta!”
Ta cất cao giọng.
Sắc mặt Thẩm Thành Vân thay đổi ngay lập tức, sắc mặt phụ thân và đại phu nhân cũng vậy.
Phụ thân bước tới, giơ tay tát ta một cái nảy lửa.
Đại phu nhân thì sốt ruột phẩy khăn đuổi hết đám hạ nhân ra ngoài: “Các ngươi lui ra trước đi.”
Trong phòng chỉ còn lại bốn người chúng ta, phụ thân sắc mặt xanh mét nhìn ta: “Ngươi muốn làm gì?”
Ta không muốn làm gì cả.
Ta ngẩng đầu nhìn phụ thân, nhẹ nhàng nói: “Phụ thân, nếu người thật sự không có gì hổ thẹn, thì hãy nhìn vào mắt con mà nói – thái tử cưới nữ nhi của người, không liên quan gì đến việc ai đã chữa khỏi bệnh ho của ngài ấy.”
Phụ thân né tránh ánh mắt ta.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Một khắc sau, phụ thân quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt ta.
“Tất nhiên là có liên quan.”
Phụ thân bước đến bên Thẩm Thành Vân, âu yếm đặt tay lên vai nàng.
“Vân nhi đã viết ra phương thuốc chữa khỏi chứng ho của Thái tử điện hạ. Thái tử cảm mến tài năng và đức hạnh của nàng, nên mới cưới nàng làm Thái tử phi. Chuyện này có gì sai?”
Ta mở to mắt nhìn phụ thân.
Người không hề né tránh, vẫn nhìn thẳng vào ta.
Rốt cuộc là ta đã đánh giá quá thấp người.
Thì ra con người thực sự có thể phân biệt đối xử đến vậy giữa hai đứa con ruột của mình.
Thẩm Thành Vân mỉm cười, nàng tiến đến gần ta, ghé sát vào tai ta.
“Muội muội, đừng buồn.”
“Nữ nhi thứ xuất sao có thể làm Thái tử phi?”
“Phúc phần này muội không nhận được, tỷ thay muội nhận lấy. Muội nên vui mừng vì ta mới phải.”
Ta nghiến chặt răng, hồi lâu, khẽ cười.
“Đương nhiên muội rất vui mừng cho tỷ tỷ.”
“Vậy thì tỷ tỷ nhất định phải cầu nguyện cho Thái tử điện hạ mãi mãi bình an, đến cả cảm lạnh cũng không thể mắc phải.”
“Bằng không, nếu có chuyện gì xảy ra, Thái tử đau đầu hay phát sốt mà hỏi tỷ, với chút y thuật kém cỏi, không phân biệt nổi dược liệu của tỷ, chẳng phải sẽ là… tội khi quân sao?”
Lời ta vừa dứt, sắc mặt của phụ thân, đại phu nhân và Thẩm Thành Vân đều đồng loạt biến sắc.
“Vân nhi có thể học y thuật.” Phụ thân lạnh giọng nói.
Ta mỉm cười, lắc đầu.
“Phụ thân, người hiểu con gái mình rõ nhất mà, đừng tự lừa mình dối người nữa.”