24
Sau khi cưới, thái độ của Tư Mộ đã thay đổi hoàn toàn.
Tôi dọn đến sống trong căn biệt thự lớn của anh, trở thành người được chăm sóc.
Tôi vẫn làm thư ký cho anh, nhưng anh không còn soi mói tôi nữa, thỉnh thoảng chỉ kéo tôi lại nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào như đang làm nũng.
Ví dụ như bây giờ.
“Vợ ơi~ anh muốn ăn canh khoai tây sườn heo do em nấu~ em nấu cho anh nhé?”
Tư Mộ nằm bò trên bàn làm việc, nghiêng đầu nhìn tôi.
Gương mặt anh rất đẹp trai, đôi mắt to tròn, lông mi dài rậm, mái tóc ngắn hơi che đi chân mày, giọng nói dịu dàng.
Giọng nũng nịu của anh thật sự khiến tôi không thể chống đỡ.
Tôi cúi đầu làm việc, giả vờ không nghe thấy.
Tên đáng ghét.
Anh có điều giấu tôi.
Tôi yêu cầu anh cho tôi xem hình dáng thật, anh lại không cho xem.
Tôi còn tưởng anh là một con chuột trắng nhỏ bé đáng thương.
Tôi đang bực mình, còn anh lại không có vẻ gì là lo lắng.
“Tiểu Linh Đang?”
Tư Mộ gọi tên biệt danh của tôi, gọi vài lần.
Tôi không trả lời.
Cuối cùng, anh không nhịn được, rời khỏi bàn làm việc, ngồi xuống đối diện bàn của tôi: “Tiểu Linh Đang, em để ý đến anh chút đi.”
“Cho em chơi với đuôi của anh nhé?”
Tôi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh.
Hừ!
Tư Mộ cầm điện thoại lên: “Vậy em muốn ăn gì? Anh nấu cho em nhé?”
Món anh nấu, thật chẳng khác gì ác quỷ hạ phàm.
Tôi đứng dậy, trong lòng vẫn còn giận nhưng rốt cuộc tôi vẫn thích anh.
“Ngồi yên đó, em xuống dưới nấu cho anh.” Tôi lạnh lùng nói.
Ở tầng dưới có nhà ăn của công ty, có bếp nhỏ, có thể tự nấu ăn.
Đôi mắt Tư Mộ sáng rực lên, anh đứng phắt dậy, nắm lấy tay tôi, chân thành nói: “Tiểu Linh Đang, anh yêu em lắm.”
“Yêu cái đầu anh!”
Tôi nghiến răng nói.
Tư Mộ vội vàng theo sát phía sau tôi: “Anh đi cùng em.”
Tôi chưa kịp từ chối, vừa ra đến cửa, đột nhiên lại nghe thấy giọng anh trở nên cứng ngắc.
“Anh… anh còn công việc, chắc không đi được rồi.”
Dối trá.
Tôi quay đầu, thấy anh đứng cứng đơ ở cửa, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
Tôi lười để ý đến anh, bước thẳng ra ngoài.
Đến nhà ăn rồi, sự tò mò thôi thúc tôi quay lại.
Trước cửa văn phòng tổng giám đốc.
Tôi áp sát vào khe cửa, thấy một người đáng ra không nên có mặt ở đó – Lâm Lăng.
Lâm Lăng đút tay vào túi, cười khẩy: “Phương Tiểu Linh không thích bị lừa dối, cậu nói xem, nếu cô ấy biết cậu lừa dối cô ấy, liệu cô ấy có rời bỏ cậu không?”
25
Tư Mộ đứng đối diện với Lâm Lăng.
Khí thế lạnh lẽo và mạnh mẽ, không còn chút dấu vết nào của sự ngọt ngào nũng nịu khi nãy.
“Tôi đã lập kết giới ngoài công ty, sao cậu vào được đây?” Tư Mộ bước chậm lại gần, áp lực ngày càng tăng.
Lâm Lăng dường như không chịu nổi, lùi lại mấy bước.
Tư Mộ tiến thêm từng bước.
Anh lạnh lùng mở miệng: “Sóc lông đỏ, ai cho cậu gan đến đây khiêu khích tôi?
“Ba năm trước, tôi tha mạng cho cậu là đã nương tay rồi.
“Bây giờ, cậu tự tìm đến đây, muốn chết, đừng trách tôi không khách sáo!”
Lâm Lăng lùi dần về phía cửa, theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy tôi đang đứng sau cánh cửa.
Tôi đứng dậy, định bước vào, nhưng Lâm Lăng liền dịch người, che kín khe cửa.
Anh ta nói với Tư Mộ: “Tôi đến để chịu chết thì sao? Nếu cậu muốn giết tôi, tốt nhất là nhanh gọn đi. Nếu không… để Tiểu Linh Đang nhìn thấy tôi, có khi cô ấy lại nhận ra bản thân còn tình cảm với tôi, rồi muốn ly hôn với cậu đấy.
“Dù sao, tôi và cô ấy đã cùng lớn lên với nhau, đã chung sống những mười lăm năm mà~”
Giọng điệu của Lâm Lăng đầy vẻ khiêu khích.
Đôi mắt Tư Mộ đỏ rực, răng nanh dần trở nên dài và sắc nhọn, tiếng gầm gừ pha lẫn với tiếng người, phát ra những âm thanh không rõ ràng.
“Cậu muốn chết!!” Tư Mộ giận dữ gầm lên.
Ngay giây sau,
—— tôi nhìn thấy hình dáng thật của Tư Mộ.
26
Toàn thân trắng như tuyết, cao bằng một con báo trưởng thành, đôi mắt màu bạc, nanh vuốt sắc nhọn, cái đuôi lông xù ve vẩy phía sau.
Tiếng gầm gừ từ cổ họng phát ra, gửi tín hiệu tấn công về phía Lâm Lăng.
Rất giống một con báo.
Một con báo trắng tinh, biến dị, cái đuôi so với các loài báo khác còn dài hơn, mềm mại hơn.
Đôi tai dựng đứng càng làm cho báo trắng trở nên hung dữ hơn.
Tôi ngây người quan sát qua khe cửa.
Không phải chuột trắng.
Cũng không phải mèo.
Mà là báo trắng.
Mạnh mẽ, hung dữ, độc nhất vô nhị.
Lâm Lăng vẫn không chịu dừng lại: “Chậc chậc chậc, thật hung dữ. Ở trước mặt Phương Tiểu Linh, cậu giả vờ đáng thương tội nghiệp, không hại đến ai, cậu đúng là đã lừa cô ấy thảm rồi!
“Cậu nói xem, bây giờ nếu cô ấy biết cậu là một loài biến dị ghê tởm, lại còn giả vờ đáng thương trước mặt cô ấy, liệu cô ấy có ghét cậu không?”
Gầm——
Con báo trắng hung dữ lao tới, sát ý ngập tràn!!
Lâm Lăng nhanh nhẹn tránh né.
Nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được thân hình to lớn và sự nhanh nhẹn của loài báo, bị móng vuốt sắc bén đè chặt xuống.
Lâm Lăng không dám biến về hình dáng thật, vì khi đó anh ta sẽ trông càng nhỏ bé, sẽ chết càng thảm hơn.
Tư Mộ gầm gừ với hắn, mở to cái miệng đầy máu.
“Phương Tiểu Linh, em còn đứng ngoài đó nhìn là muốn anh chết thật sao?” Lâm Lăng khó nhọc quay đầu, hướng về phía tôi hét lên.
Báo trắng đột nhiên khựng lại, nghiêng đầu, nhìn về phía cửa.
27
Tôi bình thản mở cửa, đóng cửa, rồi khóa cửa lại.
Sau đó chậm rãi bước đến bên cạnh Tư Mộ và Lâm Lăng.
Tôi đứng bên cạnh báo trắng còn cao hơn cả tôi, không chút sợ hãi.
Đây là Tư Mộ.
Bộ lông trắng mềm mại, đôi mắt bạc tuyệt đẹp, và chiếc đuôi trắng xù.
Rất ngầu, rất đáng yêu.
Báo trắng chậm rãi đứng dậy khỏi người Lâm Lăng, tôi kiễng chân vuốt đầu anh, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, anh muốn làm gì thì cứ làm đi, giết anh ta cũng không sao cả.”
“Phương Tiểu Linh!” Lâm Lăng tức giận hét lên, “Cậu ta lừa dối em! Cậu ta giả vờ đáng thương! Em thấy rồi đấy, cậu ta là một con báo hung dữ nguy hiểm!”
Tôi không nhịn được nữa, đá mạnh vào người Lâm Lăng.
Không chút nương tay.
Người đàn ông trên đất kêu lên đau đớn.
Tôi ôm lấy báo trắng ấm áp: “Đừng nghe anh ta nói bậy, anh là báo trắng nhỏ ngoan ngoãn, dễ thương nhất.”
Báo trắng không dám cử động, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng, êm ái hơn.
Tôi dụi đầu vào cổ anh, đôi mắt cay xè.
Giọng nói nghẹn ngào: “Xin lỗi, là em đã lừa anh.”
Tư Mộ nói đúng, là tôi đã lừa anh ấy.
Rất lâu rất lâu trước đây, tôi từng nói sẽ nuôi anh.
Nhưng tôi đã quên mất.
28
Năm tôi sáu tuổi, ba mẹ tôi vẫn còn sống.
Trên ngọn núi sau nhà có một con mèo nhỏ màu trắng tinh, nó luôn bị thương, lông trắng nhuộm đầy máu, đôi mắt bạc lấp lánh trông rất đáng thương.
Tôi phát hiện nó trong một cái hang, con mèo nhỏ yếu ớt mở mắt nhìn tôi.
“Em là mèo sao?
“Hay là chó con?”
Tôi nhìn cái đuôi xù của nó.
Mèo nhỏ rất bé, tôi nhẹ nhàng bế nó trong lòng bàn tay, lén đổ sữa sáng cho nó uống.
Tôi nói với mẹ rằng, tôi muốn nuôi nó.
Khi tôi chuẩn bị mang mèo nhỏ về nhà, nó biến mất khỏi hang.
Một thời gian sau, nó lại xuất hiện trong hang với những vết thương mới.
Mèo nhỏ chui vào lòng tôi, tôi thì thầm hỏi nó: “Em về nhà với chị được không?”
Đầu mèo nhỏ nằm trong lòng tôi, khẽ lắc đầu.
——
Mèo trắng lớn rất chậm so với những con mèo bình thường.
Hai năm sau, ba mẹ tôi qua đời, mèo trắng cũng chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện.
Nó lớn hơn một chút, tôi thường vào rừng tìm nó.
Có lúc, nó mang cho tôi thú rừng, nào là thỏ, gà rừng, đủ cả.
Nhưng mỗi lần nó mang thức ăn về, vết thương trên người nó lại nhiều hơn.
Lông trắng bị máu đỏ thấm vào một mảng lớn.
Khiến tôi sợ hãi.
Tôi ôm chặt con mèo nhỏ đang thở yếu dần, vừa khóc vừa nói: “Chị không cần em mang đồ ăn nữa, chị có thức ăn rồi, chị có thể đi đào rau rừng, ông bà trong làng thi thoảng cũng cho chị đồ ăn.”
“Em bị thương nhiều quá, phải làm sao đây?”
Tôi đau lòng lắm, mèo trắng nhỏ sắp chết rồi.
Nó ngừng thở.
Mùi máu tanh quá nồng.
Tôi van xin nó: “Đừng chết, chị cầu xin em, đợi chị lớn lên, đợi chị lớn rồi chị sẽ nuôi em, không để em bị thương nữa, chị sẽ cho em ăn no, đừng chết, có được không?”
Tôi ôm chặt nó vào lòng: “Chờ chị lớn, chị xin em mà!”
Ba mẹ không còn nữa.
Tôi không muốn mèo trắng nhỏ cũng rời bỏ tôi.
Nhưng mèo trắng nhỏ vẫn chết.