Hữu Phụng Lai Nghi

Phần 1


1

 

Khi ta bị thái tử ép c.h.ế.t đuối, ta vẫn còn đang ở cữ.

 

Hoàng thượng lâm bệnh nguy kịch, hắn thậm chí không thể chờ đến khi đăng cơ mà đã ra tay với cả tộc ta.

 

Trời đông lạnh giá, thân thể ta vẫn đang chảy máu.

 

Hắn liên tục nhấn đầu ta xuống dòng nước lạnh băng, vẫn chưa nguôi giận: “Là con gái chính thất thì sao, con gái thứ thì sao? Năm xưa cả nhà các ngươi đều cho rằng nàng địa vị thấp kém, không xứng với ta. Giờ thì hay rồi, thân phận của ngươi còn hèn mọn hơn nàng, nhơ bẩn hơn!”

 

“Chu Lâm Dao, loại nữ nhân tâm địa rắn rết như ngươi, không xứng đáng mang thai con của ta, ngươi không bằng một ngón tay của nàng!”

 

Những năm qua, hắn trút hết nỗi hận vì cái c.h.ế.t của Chu Bạch Liên lên đầu ta.

 

Chu Bạch Liên là con gái do thiếp thất của phụ thân ta sinh ra.

 

Nàng tự mãn vì nhan sắc, một lòng muốn phất lên, từ nhỏ đến lớn luôn muốn hơn ta mọi mặt.

 

Nàng nghĩ rằng quyến rũ thái tử sau lưng ta, mang thai trước sẽ cướp được vị trí của ta.

 

Đáng tiếc nàng tính sai rồi, phụ thân ta không phải người dễ bị uy h.i.ế.p mà thỏa hiệp.

 

Nàng không chỉ không gả được cho thái tử, mà còn hủy đi danh tiết của mình, trở thành trò cười khắp Biện Kinh.

 

Trước đêm thành hôn, nàng đến phòng ta nói: “Tỷ tỷ, dù cả đời này muội không thể gả cho thái tử, muội cũng sẽ không để tỷ yên ổn! Hãy đợi đấy, đêm tân hôn của tỷ, muội sẽ đích thân tặng tỷ một món quà lớn!”

 

Hóa ra món quà mà nàng nói, chính là khiến thái tử áy náy với nàng, ghi hận ta suốt đời.

 

Nhưng rõ ràng họ mới là kẻ ích kỷ, tự làm tự chịu, một kẻ hèn hạ, một kẻ không nhìn đại cục, không tiếc lấy thể diện hoàng gia để làm ra những việc đáng khinh.

 

Phụ thân ta sợ lúc đó hắn sẽ bị các hoàng tử khác bắt bẻ sai lầm, khiến hoàng thượng thất vọng.

 

Ông liền lấy chuyện cung trung bất ổn, thiên hạ loạn lạc để bắt ép ta, ép ta nhẫn nhịn và thành thân với hắn.

 

Ta vì ai mà nhẫn nhịn?

 

Nếu có thể lựa chọn, ta thà không lấy chồng, cũng không chọn một kẻ làm mất mặt ta, làm lớn bụng thứ muội ta.

 

Phụ thân ta thà hủy hoại danh tiết của Chu Bạch Liên, hy sinh hôn nhân của ta, cũng muốn giúp hắn vững vàng ở Đông Cung.

 

Cuối cùng lại trở thành lỗi của cả gia tộc ta!

 

“Không phải ta không xứng, mà là ngươi không xứng.” Ta nói.

 

“Ngươi nói gì?”

 

“Hoàng thượng nói rất đúng… ngươi đúng là thứ bùn nhão không trát nổi tường… Cố Vân Tranh, ngươi không phân biệt được đúng sai, không nhìn đại cục, ngươi không xứng có vợ, không xứng có con, không xứng làm thái tử, càng không xứng có trung thần vì ngươi mà cống hiến… ông trời có mắt, giờ ngươi chưa đăng cơ, không còn nhà họ Chu, ta sẽ ở dưới địa ngục nhìn xem ngươi ngồi trên vị trí thái tử được bao lâu!”

 

Nói xong, ta không vùng vẫy nữa, để mặc hắn siết chặt ta, cả người ta chìm xuống dòng nước lạnh lẽo.

 

Chỉ có cái lạnh thấu xương này mới khiến người ta tỉnh táo.

 

Đáng tiếc ta và phụ thân đã không sớm nhận ra hắn là loại người gì.

 

2

 

“Tỷ tỷ, không hay rồi, nhị tiểu thư đã mang thai con của thái tử, lão gia đang ở từ đường dùng roi phạt nàng!”

 

Ta mở mắt, phát hiện mình chưa chết, đã quay trở lại mười năm trước, khi ta còn chưa xuất giá.

 

Người trước mắt là nha hoàn thân cận của ta, Vân Khê: “Nàng ta không biết xấu hổ, giả danh tiểu thư lén lút với thái tử, còn mặt dày cầu xin lão gia để nàng ta thay tiểu thư xuất giá, tiểu thư người mau đi xem đi, không thể để nàng ta đạt được mục đích!”

 

Đây là ngày trước khi ta thành hôn với thái tử.

 

Chu Bạch Liên đã giả danh ta gặp gỡ thái tử bấy lâu, nhưng lại chọn đúng một ngày trước hôn lễ để lộ thân phận.

 

Chắc chắn nàng đã khẳng định thái tử có tình cảm thật với nàng, hơn nữa còn ỷ vào việc nàng mang cốt nhục của thái tử, uy h.i.ế.p phụ thân, đợi ngày mai sẽ được xuất giá.

 

Như thế, vừa bảo toàn danh tiếng gia tộc, lại vừa khiến ta phải nhường lại vị trí thái tử phi.

 

Toan tính của nàng thật hoàn mỹ, chỉ là dùng sai cách, cầu sai người.

 

Ta không vội vàng, thong thả ngồi dậy, thản nhiên nói: “Đừng vội, trước tiên chải đầu cho ta.”

 

Dẫu sao, phụ thân cũng sẽ không đồng ý.

 

Nàng ta đã tự tìm lấy roi, cứ để nàng chịu đòn thêm chút nữa.

 

Khi ta ăn xong bữa sáng rồi đến từ đường, Chu Bạch Liên đang quỳ trên mặt đất, ép mẫu thân ta nhận nàng làm con gái chính thất: “Thánh chỉ chỉ nói con gái chính thất, đâu có chỉ đích danh ai. Chỉ cần phu nhân nhận Bạch Liên làm con gái chính thất, vậy cũng không tính là lừa gạt hoàng thượng.”

 

Mẫu thân ta tức đến suýt ngất, chỉ vào nàng mắng: “Ngươi giả mạo thân phận của con gái ta, lén lút với thái tử, giờ còn dám trơ trẽn bảo ta nhận ngươi làm con gái chính thất, ngươi còn biết liêm sỉ hay không?!”

 

Chu Bạch Liên lại cầu xin phụ thân ta: “Bụng Bạch Liên đang mang cốt nhục của thái tử, phụ thân không thể chỉ thiên vị tỷ tỷ được!”

 

“Đều là con gái họ họ Chu, ai làm thái tử phi thì có gì khác nhau!”

 

“Nữ nhi nay đã bị hủy hoại danh tiết, nếu phụ thân không đồng ý, nữ nhi chỉ có thể nhảy sông tự vẫn.”

 

Phụ thân ta giận dữ tát nàng một cái: “Nghịch nữ, là ngươi không biết liêm sỉ còn dám kéo tỷ tỷ ngươi xuống bùn!”

 

Lúc này, ngoài cửa có tiếng thông báo, thái tử giá lâm!

 

Chu Bạch Liên như phát điên, quỳ trên mặt đất, dập đầu liên tục trước ta, vừa khóc lóc vừa nói: “Xin tỷ tỷ tha cho Bạch Liên và đứa con trong bụng một con đường sống! Tỷ tỷ có đánh có mắng thì hãy trút hết lên người muội, chỉ xin tỷ tỷ tha cho đứa nhỏ, muội nguyện làm trâu làm ngựa cho tỷ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.