1
Tôi phát hiện bí mật của Chu Ngôn vào năm thứ năm sau khi chúng tôi kết hôn.
Trên đường về sau chuyến công tác, chiếc xe khách mà tôi ngồi gặp tai nạn.
May mắn thay, tôi nghe lời Chu Ngôn, lên xe là thắt dây an toàn ngay, nên chỉ bị thương nhẹ ở bắp chân.
Trong phòng khám, cô gái trẻ giường bên cạnh đang gọi điện thoại than thở với bạn trai.
“Đau quá, đau quá, anh bao giờ mới tới đón em?”
“Vâng, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh.”
Cô ấy cúp máy, cười tươi đến nheo mắt, rõ ràng là được bạn trai bên kia đầu dây dỗ dành đến phấn khởi.
Ánh mắt cô lướt qua tôi, rồi ngây thơ nói:
“Chị ơi, chị cũng bị thương rồi, sao không gọi người yêu tới đón chị?”
Tôi hơi khựng lại: “Chồng chị còn bận việc, không có thời gian đến.”
Cô ấy nghiêng đầu, nở nụ cười không giấu nổi sự khoe khoang:
“Thế thì chị tội nghiệp quá.”
Cô ấy còn rất trẻ, ý định khoe khoang cũng như trẻ con, rõ ràng không hề giấu diếm.
Tôi chỉ cười, không giận: “Đúng vậy, tình yêu của người trẻ các em lúc nào cũng không thể tách rời được.”
Năm mười tám tuổi, tôi và Chu Ngôn cũng vậy.
Trong buổi tiệc tri ân sau kỳ thi đại học, anh uống say.
Nắm tay tôi, tự hào tuyên bố với tất cả mọi người:
“Ngay khi tốt nghiệp, tôi sẽ cưới Đường Y.”
“Không gì có thể chia rẽ chúng tôi.”
Xử lý xong vết thương, tôi vừa nghĩ về quá khứ vừa đi ra khỏi phòng khám.
Vì bị thương ở chân, tôi đi khá chậm.
Vừa ra đến cổng bệnh viện, ngồi lên xe taxi, thì cách đó vài mét, một chiếc Bentley màu đen quen thuộc dừng lại.
Cửa xe mở ra, Chu Ngôn bước xuống, trên gương mặt anh thoáng chút lo lắng.
Tôi sững sờ.
Sao anh ấy lại biết tôi bị thương?
Tôi đang định hạ cửa kính gọi anh.
Thì ngay lúc đó, cô gái trẻ trong phòng bệnh chạy tới, nhào vào lòng anh.
Chu Ngôn lùi lại một bước, cẩn thận né tránh chỗ băng bó trên cánh tay của cô ấy, rồi ôm chặt cô vào lòng.
Qua lớp cửa xe, giọng nói của họ truyền vào, hơi mơ hồ.
“Đã bị thương rồi còn liều lĩnh như thế.”
Cô gái ngẩng đầu, nhìn anh nũng nịu: “Tại mấy ngày rồi không gặp anh, dù bị thương em cũng phải ôm anh.”
Giọng Chu Ngôn đầy vẻ bất lực và chiều chuộng:
“Đúng là không thể để em rời mắt khỏi anh dù chỉ một giây.”
———
Những lời này, anh cũng từng nói với tôi.
Khi chúng tôi hai mươi tuổi.
Tôi cãi nhau với mẹ, nửa đêm bị đuổi ra khỏi nhà, cứ thế lang thang vô định trên đường.
Nghe tiếng Chu Ngôn gọi, tôi còn tưởng mình đang ảo giác.
“Y Y.”
Tôi ngẩng đầu, anh đứng dưới ánh trăng, phong trần mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu.
Ánh mắt anh rơi trên vết hằn bàn tay trên má tôi, đầy vẻ xót xa:
“Sau này về nhà, anh sẽ không để em rời khỏi tầm mắt của anh dù chỉ một giây.”
—-
Bên ngoài trời đang mưa.
Khi Chu Ngôn về, tôi đang co ro trên ghế sofa.
“Y Y, em về rồi sao không bật đèn?”
Anh bấm công tắc, căn phòng khách tối om lập tức bừng sáng.
Tôi ngây người nhìn anh, ánh mắt dần dần lướt qua gương mặt anh, cố tìm xem có gì khác so với trước đây không.
Nhưng không có gì, anh vẫn như mọi khi.
Ánh mắt Chu Ngôn trượt xuống, dừng lại trên vết thương trên bắp chân tôi vẫn đang rỉ máu, đồng tử anh lập tức co lại.
“Sao lại bị thương?”
Vẻ quan tâm và lo lắng trên gương mặt anh trông chân thật đến mức không hề giống đang diễn kịch.
Tôi mở miệng, nước mắt bỗng chảy xuống:
“Đau quá, đau lắm.”
Ngoài nỗi đau nhức từ vết thương thấm nước, còn là cảm giác bàng hoàng từ lồng ngực, gần như nhấn chìm tôi.
Chu Ngôn mang hộp thuốc lại, nắm lấy mắt cá chân tôi, bắt đầu băng bó vết thương.
“Y Y, rốt cuộc em bị thương thế nào?”
Tôi nhẹ nhàng nói:
“Hôm nay trên đường về, em gặp tai nạn xe.”
“Tại sao không liên lạc với anh?”
Nói đến giữa câu, anh bỗng ngưng lại.
Như thể vừa nhận ra điều gì đó, đột nhiên cúi thấp đầu, giả vờ chăm chú quan sát vết thương trên chân tôi.
Nhưng anh lại tránh né ánh mắt của tôi.
Tôi siết chặt tay, dùng hết sức lực để giữ giọng nói bình thản:
“Hôm qua gọi video, anh nói hôm nay có hợp đồng rất quan trọng cần bàn, nên em không liên lạc.”
“Sao rồi, mọi việc thuận lợi không?”
Lông mi của Chu Ngôn rất dài và dày, rũ xuống gần như che giấu toàn bộ cảm xúc trong đôi mắt.
Anh cầm nhíp, gắp bông tẩm cồn sát trùng, mãi mới trả lời: “Ừm, thuận lợi.”