Kế hoạch bắt giữ trái tim Thiên sứ

Chương 4


16

Nhận được tin từ Asmodeus, tôi vẫn có chút ngạc nhiên.

Anh ta nói địa ngục có việc cần tôi, vì để hoàn thành kế hoạch báo thù vĩ đại của mình, anh ta không thể chờ đợi tôi tiếp tục lệ mề nữa, vì vậy đã quyết định dùng biện pháp mạnh. Hắn muốn tôi thực hiện một nhiệm vụ nhỏ rồi chụp ảnh lại, để hắn có thể giữ thể diện dưới địa ngục, còn tôi có thể nhanh chóng quay lại đây.

Tôi nghĩ một chút rồi đồng ý.

Tối hôm đó, khi trở về, tôi phát hiện Mewlo đã bị trói chặt trong xích sắt, tựa như ánh trăng bị bóng tối giam cầm.

“Ai?!”

Hắn nhạy bén nhận ra tiếng động nơi cửa.

Tôi nén lại cảm xúc trong lòng, giọng hơi khàn:

“Thưa ngài, là tôi, tôi đến cứu ngài đây.”

“Được.”

Hắn thở dài, thả lỏng cơ thể, đôi môi đỏ mọng vô ý bị cắn nhẹ để lại dấu răng mờ nhạt.

Ánh mắt tôi nóng bỏng dừng lại nơi đó.

“Sao chưa tới?”

Thiên thần tóc bạc dường như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, hỏi.

Tôi bước chậm lại, cúi người xuống.

Hơi thở nóng rực chạm vào cổ hắn.

Cơ thể hắn căng cứng, nín thở.

Tôi cắn vào cổ hắn, vừa như trút giận, vừa để hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn khẽ thở gấp, cơ thể run rẩy, môi cắn chặt:
“Ngươi, ngươi…”

Hoàn thành nhiệm vụ, tôi lùi lại một bước, lặng lẽ nhìn thiên thần trước mặt, trong tay cầm viên đá truyền tống mà thiên thần nằm vùng đã đưa cho.

Lần chia tay này, không biết bao giờ mới gặp lại.

Không khỏi có chút cảm khái.

“Sao không cắn nữa?”

Chàng trai bất an, kéo tay tôi, kéo thấp cổ áo, để lộ cần cổ dài trắng mịn bên dưới.

Dấu răng mờ hiện trên làn da trắng như tuyết.

Tôi nhìn đống xiềng xích vỡ vụn dưới đất, mắt tròn xoe kinh ngạc.

Chiếc khăn che mắt đen chưa kịp tháo ra, tôi không thể nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng từ giọng nói, tôi vẫn cảm nhận được sự lo lắng.

Tôi im lặng, nói với hắn một câu:

“Xin lỗi, tôi phải đi.”

“Đi? Đi đâu? Ngươi định quay về đâu?!”

Hắn lớn tiếng, tay nắm chặt tay tôi, mái tóc bạc rối bời, quấn lấy mái tóc đen của tôi.
“Xin lỗi.”

Tôi khẽ nói, nghẹn ngào, lại lặp lại lời xin lỗi, đặt lại chiếc lông vũ mà tôi đã lén lấy trước đó, rồi bóp nát viên đá.

Ánh sáng trắng lóe lên.

Trước mắt tôi xuất hiện thiên thần sa ngã tóc đỏ.

“Về rồi à?”

Hắn cười hỏi.

Tôi sững sờ một lúc, uể oải đáp:
“Ừ.”

16.

“Chuyện gì thế này? Gần đây Mewlo bị làm sao vậy?”

Tôi đang chăm chú làm việc thì nghe thấy tiếng càu nhàu của Asmodeus từ bên ngoài. Anh ta thả mình xuống chiếc ghế cạnh với, vẻ mặt chán nản.

“Có chuyện gì à?” Tôi cau mày hỏi ngay lập tức.

Chàng trai tóc đỏ bật dậy như lò xo, vẻ mặt cay cú: “Cậu ta cả ngày kiếm chuyện với ta. Lạ thật đấy, chắc chắn là cô không để lộ danh tính đúng chứ?”

“Lộ rồi cậu ta cũng chẳng tìm ra được đâu.”

Tôi nháy mắt, “Tôi là người phương Đông mà.”

Asmodeus gật gù: “Phải rồi, người phương Đông đông đúc như vậy, làm sao mà tìm ra nổi? Khoan đã, cái gì trên tay cô thế kia?” Anh ta vừa trông thấy chiếc lông vũ trắng trong tay tôi.

Tôi im lặng một lúc: “…Nếu tôi nói là nhặt được trên đường, ngài có tin không?”

Tôi không nỡ trả lại tất cả, cuối cùng vẫn giữ lại một cái.

Asmodeus phát điên: “Chị gái à, là lông vũ đó! Cho dù là Thiên thần hay Thiên thần sa ngã, lông vũ rơi xuống đều vẫn còn pháp lực. Nếu muốn, họ có thể lần theo dấu vết của lông vũ đó.”

Tôi nhún vai: “Thật đáng tiếc nhỉ.”

Asmodeus nhìn tôi chằm chằm: “Sao trông mặt cô lại có vẻ mừng thế hả?”

Tôi hỏi tiếp: “Ngài nghĩ xem, nếu tôi dùng lông vũ làm thẻ đánh dấu sách, thì chủ nhân của nó có cảm nhận được nội dung cuốn sách tôi đang đọc không?”

Asmodeus im lặng một lúc lâu.

“Ta biết tại sao Mewlo lại phát điên rồi.”

Tôi thắc mắc: “Hả?”

17

Mỗi khi nghe đến tên Mewlo, trong lòng tôi lại tràn ngập cảm giác bất an và hối hận đan xen.

Khi nhận được cuộc gọi từ Diêm Vương bảo tôi xin phép nghỉ một thời gian để trở về, tôi thở phào nhẹ nhõm, thu dọn hành lý và nói với Asmodeus một tiếng, chuẩn bị về quê.

Nghe vậy, Thiên thần sa ngã nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới bằng đôi mắt đỏ rực, rồi thở dài: “Được thôi, Lucifer cũng nói với ta rồi, trạng thái của cô có vẻ không ổn lắm. Nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt.”

Nói rồi, chàng trai tóc đỏ xách hành lý của tôi lên, rồi bảo con chó ba đầu ngậm lấy: “Đi nào, ta và Cerberus sẽ tiễn cô một đoạn.”

Anh ta vỗ cánh bay lên, chìa tay ra trước mặt tôi.

“Dù không có cánh nhưng tôi vẫn có thể cưỡi kiếm mà,” tôi cười tươi cảm ơn, đập nhẹ vào tay anh ta, rồi triệu hồi thanh kiếm yêu quý của mình, “Đi thôi.”

Asmodeus bất đắc dĩ lắc đầu.

Chúng tôi cùng đến sân bay chuyên dụng dành cho thần linh và yêu quái khi muốn di chuyển giữa các quốc gia.

Đúng vậy, chắc mấy người không ngờ tới, chúng tôi là dùng máy bay.

Do các hiệp ước và sự đồng thuận quốc tế, việc di chuyển xuyên quốc gia của thần linh và yêu quái bị kiểm soát nghiêm ngặt. Để tránh tương tác với loài người và thay đổi số mệnh của họ, chúng tôi có những chuyến bay đặc biệt và có kết giới bảo vệ.

18

Tôi vừa trò chuyện với những đồng nghiệp cũng về quê, chuyến bay đã nhanh chóng hạ cánh.

Người đón tôi là Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ hóa trang kín mít. Một người mặc đồ đen, người kia mặc đồ trắng, Tạ Tất An đeo khẩu trang che đi chiếc lưỡi dài, quấn toàn thân kín mít.

“Ô, nhị vị gia gia đến đón tôi à? Tôi lại được đón rước đến thế này sao?”

Tôi vui vẻ nhảy đến, khoác tay mỗi người một bên.

Phạm Vô Cứu liếc tôi một cái, không nói gì.

Tạ Tất An nhẹ nhàng cười: “Đại nhân nói cần cô về để diễn thuyết.”

Mặt mày tôi ỉu xìu, biết ngay mà, vào biên chế là sẽ phải làm mấy chuyện diễn thuyết, tuyên truyền thế này mà.

“Diễn thuyết gì cơ? Lão già ấy cứ thần thần bí bí, tôi hỏi cha tôi, ông ấy cũng chẳng biết.”

Tạ Tất An điềm tĩnh đáp: “Tuyển sinh.”

Tôi ngơ ngác: “Hả?”

Bạch Vô Thường giải thích thêm: “Mấy trường đạo thuật lại bắt đầu chiêu sinh rồi đấy. Gần đây, Mao Sơn Học Viện, Thục Sơn Kiếm Tu Học Viện, đủ loại trường đang tranh nhau. Cô cũng biết đấy, các sư phụ ở Đại Học Địa Phủ đều ít nói, với lại nhiều người trông có phần… đặc biệt, thành ra việc tuyên truyền không có lợi thế.”

Tôi gật gù: “Đúng là thế thật.”

Chưa nói đến mấy người khác, Hắc Bạch Vô Thường còn thuộc loại có thể xem được, chứ chỉ cần nhìn đến đầu trâu mặt ngựa thì cũng đủ khiến tân sinh viên khóc thét.

Hắc Vô Thường bổ sung: “Đặc biệt là Thục Sơn ấy, chúng ta phải lén lút qua đó để tuyên truyền thêm, cô có thể xào thêm mấy tin đồn về bọn họ. Thục Sơn sớm đã không ra sao, kiếm thì có gì hay ho? Nếu là tôi ấy à, cờ chiêu hồn của chúng ta vẫn lợi hại hơn.”

Tôi bật cười: “Anh trai à, tôi là kiếm tu tốt nghiệp từ Thục Sơn đây này.”

Phạm Vô Cữu dừng động tác, liếc nhìn tôi, rồi chậm rãi thêm vào: “Kiếm, kiếm tu cũng có người giỏi mà, chỉ là Mao Sơn không mạnh lắm.”

Tôi khẽ nhếch môi: “Tiếc là tôi cũng làm nghiên cứu sinh tại Mao Sơn, nghiên cứu tính khoa học của chuyên ngành khoa học dẫn xác phối hợp vận hành với internet.”

Tạ Tất An khẽ vỗ lên gáy Phạm Vô Cữu: “Im lặng đi.”

19
Sau khi hoàn thành bài diễn thuyết chiêu sinh, tôi nhận được một cuộc gọi quốc tế.

“Chị gái à, mau về đây đi!”

Asmodeus hét lên qua điện thoại.

“Có chuyện gì?”

Tôi nhíu mày hỏi.

Thiên thần sa ngã không nói gì, chỉ xoay màn hình, hình ảnh Mewlo hiện ra. Hắn đang bám vào giường, gương mặt đỏ ửng, nước mắt lã chã rơi xuống, trông như lớp tuyết đầu mùa trên cành cây sắp tan chảy dưới cơn gió lạnh.

Tôi nhìn kỹ hơn, cảm giác bàng hoàng ập đến.

“Ngài ấy bị sao vậy? Còn đôi cánh của ngài ấy nữa, đã xảy ra chuyện gì?”
Đôi cánh từng trắng tinh của hắn giờ đã bị nhuốm màu đen, ánh sáng rọi vào như bị hút vào vùng tối sâu thẳm.

“Như cô thấy đấy, hắn đã sa đọa. Hơn nữa, còn say rượu, cứ nhất quyết muốn tìm cô.”
Asmodeus trả lời, giọng điềm tĩnh.

Tôi hít một hơi sâu, đầu óc không ngừng kêu “ù ù”.

“Lucifer nói gì không?”

“Vẫn câu cũ: ‘Chết thì không cần chôn’.”

Hiện tại, tôi vẫn còn nhiều việc chưa hoàn thành, vả lại, gặp Mewlo trong tình trạng này cũng chẳng biết phải nói gì. Sau vài vòng suy nghĩ, tôi nghĩ ra kế hoãn binh: “Ngài thử giải thích với ngài ấy, bảo là tôi chỉ tạm thời về nhà thôi.”

Asmodeus lắc đầu từ chối ngay: “Nói chuyện với kẻ say rượu không có ích đâu. Nếu cô không về, ta e hắn sẽ khóc đến cạn nước mắt mất, ta đã cố ngăn rồi nhưng không được.”

Tôi đành bất lực: “Được rồi, để tôi nói chuyện với ngài ấy.”

Cảnh tượng trước mắt loé lên, ngay sau đó là đôi mắt xanh long lanh như ngấn nước của Mewlo. Hắn chớp đôi mắt rưng rưng, từ giữa những hình bóng chồng chéo cố phân biệt ra khuôn mặt tôi, rồi mới dần yên lặng lại.

“Mewlo, ngài nhận ra tôi là ai không?”

“Nhận ra.”

Hắn không chớp mắt, ánh nhìn u buồn bỗng sáng rực như sao trời.

“Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, tôi sẽ về ngay, ngài đợi tôi ở phòng của tôi, được không?”

“Em sẽ quay về chứ?” Hắn hỏi, giọng tràn đầy lo lắng.

“… Bây giờ giao thông phát triển thế, vượt qua một thế giới đâu có khác gì ra nước ngoài.”

Nghe vậy, Mewlo trở nên căng thẳng, nói ngay: “Nhưng trong sách Michael đưa tôi đọc có viết rằng, một khi người phụ nữ rời khỏi vùng đất này, cô ấy sẽ không bao giờ trở lại. Các thiên thần đã tìm khắp nơi, đi qua biết bao kiếp sống, nhưng mãi không tìm được.” Giọng nói của hắn theo trâm trạng cũng dần trầm xuống.

Tôi: “… Đừng có tin mấy thứ đó vớ vẩn. Tôi sẽ về thật mà. Ngủ đi, tối đa là ba ngày thôi.”

Mewlo chăm chú nhìn tôi, như đang đánh giá xem lời nói của tôi có đáng tin hay không. Cuối cùng hắn gật đầu: “Được… Nhưng cái này là gì?”

Tên say rượu di chuyển camera, chỉ vào một quyển sách ở góc phòng.

Tôi nhìn kỹ rồi hét lên: “Asmodeus! Mau cất quyển sách đó giúp tôi!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.