1
Anh tôi là một Hải Vương (*), nhưng gần đây hình như anh ấy đã thay đổi.
(*) “海王”: Hải Vương, có thể được hiểu là một kẻ cặn bã, ám chỉ một người duy trì mối quan hệ không rõ ràng với nhiều cô gái cùng một lúc.
Mỗi ngày đều ở lì trong phòng trọ, không nhảy nhót, không đi chơi, ngay cả lời mời kết giao của mỹ nữ cũng nhẫn tâm từ chối.
Cha mẹ nghi ngờ Trần Văn Chiêu kim ốc tàng kiều (*), sợ con gái nhà người ta bị con trai khốn kiếp nhà mình lừa gạt.
(*) Nghĩa là “nhà vàng cất người đẹp”. Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.
Vì thế hai người bắt tôi đến phòng trọ thăm dò tình hình.
Bấm chuông, không ai trả lời.
Tôi bất đắc dĩ nặng nề gõ cửa hai cái.
“Trần Văn Chiêu, rốt cuộc cậu gọi mấy phần thức ăn ngoài?”
Người phía sau cánh cửa nói bằng giọng trầm thấp lạnh lùng.
Trong lòng tôi rơi lộp bộp một tiếng.
Quả nhiên không ai hiểu con trai bằng mẹ, phòng trọ của Trần Văn Chiêu lại thật sự giấu người???
Chỉ là, nghe giọng chị dâu có vẻ không dễ tiếp cận lắm…
Tôi đang âm thầm oán thầm, một giây sau, cửa lớn bị kéo ra thật mạnh từ bên trong.
Tôi ngẩng đầu lên, không nhìn thấy chị gái xinh đẹp như trong tưởng tượng.
Mà là một khuôn mặt đẹp trai làm cho người câm nín.
Người đàn ông cao đại khái 1m9, màu da trắng lạnh, ngũ quan sắc bén, toàn thân tràn ngập cảm giác xa cách, chỉ hận không thể cách xa người ngoài ngàn dặm.
Đường nét cơ bắp đẹp mắt, thân hình săn chắc có thể dễ dàng nhận ra qua một lớp áo…
Kể cả cách ăn mặc tùy ý cũng không che giấu được khí chất lạnh lùng của hắn.
Tôi nhất thời nhìn đến mê mẩn, cả mắt cũng không nỡ chớp.
Đồng thời lại có chút khiếp sợ: Chẳng lẽ anh tôi đổi khẩu vị, tìm cho tôi một anh dâu có hormone nam tính bùng nổ thế này sao!
Nhưng soái ca này thật sự mỗi một lỗ chân lông đều quá đúng gu của tôi.
Trong đầu tôi chỉ còn lại một ý nghĩ: Loại cực phẩm này, nhất định phải giành được.
Nếu không đời này sẽ sống quá uổng phí…
Nếu quả thật hắn là anh dâu của tôi, cùng lắm thì cạnh tranh công bằng với anh trai mình vậy…
“Xin chào, em là em gái của Trần Văn Chiêu, Trần Ly Ly.” Tôi mỉm cười ngọt ngào với chàng trai đối diện, ngoan ngoãn tự giới thiệu.
Mẹ tôi rất yêu cái đẹp, chính bà cũng rất xinh đẹp thướt tha, kết đôi với cha tôi cũng là soái ca tuấn tú vạn người mê.
Tôi may mắn được thừa hưởng những ưu điểm của cả hai.
Từ nhỏ đến lớn, vô số bạn học và trưởng bối đều khen tôi cười rộ lên đôi mắt sẽ hơi cong cong, trông rất động lòng người.
Nhưng đối diện với người trước mặt, mặt tôi cũng sắp cười đến nhăn nhó, nhưng sắc mặt người đàn ông vẫn trong trẻo lạnh lùng như thường.
Nhàn nhạt nhìn lướt qua váy ngắn JK màu hồng nhạt cùng vớ trắng ống dài trên người tôi, hắn nghiêng người nhường một lối đi cho tôi, lời ít ý nhiều giải thích:
“Trần Văn Chiêu đang tắm, tôi là bạn cậu ta.”
Là bạn…
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, không phải bạn trai…
Sau khi ngồi xuống, người đàn ông đưa tới một lon sữa Vượng Tử.
Tôi nắm lấy cơ hội, làm như vô tình cọ qua lòng bàn tay hắn, giọng nói không tự chủ được cất lên:
“Anh trông đẹp trai như vậy, tên của anh chắc chắn cũng rất hay.”
“Tống Thanh Úc.” Người đàn ông khựng lại một chút, thản nhiên trả lời.
Như là không ngờ thiếu nữ nhìn như điềm đạm nho nhã hướng nội này lại có phong cách nói chuyện trắng trợn như vậy.
“Thật trùng hợp, thầy bói nói chồng tương lai của em cũng có tên như này.” Tôi hưng phấn hai mắt tỏa sáng.
“Anh ơi, xem ra chúng ta thật sự rất có duyên đó, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi…”
Tống Thanh Úc chần chờ mở mã QR Wechat, khẽ nhíu mày:
“Mê tín kiểu phong kiến thế này không hay, người kia chỉ đang nói nhăng nói cuội thôi, sau này đừng nhờ ông ta xem nữa.”
Ừm… Một câu nói dập tắt bầu không khí mập mờ…
Tôi kiên nhẫn: “Anh trông ưu tú như vậy, bình thường nữ sinh theo đuổi anh có phải nhiều đến mức phải xếp hàng không?”
Tống Thanh Úc cũng không vì được ngưỡng mộ mà vui vẻ đắc ý, giọng điệu hắn bình thản nói: “Không nhiều lắm.”
“Vậy em có thể xếp đầu hàng không.” Tôi dịu giọng, nhẹ nhàng lắc cánh tay người đàn ông làm nũng, ánh mắt vô cùng chân thành.
Tống Thanh Úc nâng mí mắt mỏng manh lên: “Yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học…”
???!
Trêu chọc nửa ngày, không ngờ nam thần vẫn cho rằng tôi là học sinh trung học?
Quả thực là vô cùng nhục nhã!
Tôi ngồi thẳng, ưỡn ngực: “Anh, em lên đại học rồi.”
Hai chữ “Đại học” này, tôi đặc biệt nhấn mạnh lại một chút.
Lập tức lấy cớ trời nóng, cởi áo khoác thỏ nhỏ màu xanh nhạt bên ngoài ra.
Ánh mắt Tống Thanh Úc bị động tác cố ý của tôi làm lệch đi, rơi vào một nơi nào đó.
Một giây sau hắn nhanh chóng dời tầm mắt, sắc mặt không có gì biến chuyển: “Tôi đi lấy điều khiển điều hòa.”
Tôi càng bị áp chế thì càng to gan, dịch về phía Tống Thanh Úc một chút, ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt phát ra từ cổ áo người đàn ông:
“Không cần đâu anh, dùng điều hòa vừa phí điện vừa không bảo vệ môi trường. Em thấy anh lạnh như băng, hay là…”
Đúng lúc này Trần Văn Chiêu khoác áo choàng tắm đi ra, đặt mông ngồi giữa tôi và Tống Thanh Úc, cắt ngang lời tôi.
“Anh em các cậu trò chuyện đi.” Tống Thanh Úc đứng dậy, lễ phép trở về phòng mình.
Tôi theo bản năng muốn đuổi theo, bị Trần Văn Chiêu ngăn lại.
Chỉ mơ hồ nhìn thấy màn hình máy tính trong phòng Tống Thanh Úc vẫn đang bật, trên đó là giao diện trò chơi.
2
“Ly Ly, nghe anh hai khuyên một câu, thôi ảo tưởng đi, nhìn rõ hiện thực một chút, đừng trêu chọc Tống Thanh Úc.” Trần Văn Chiêu hạ giọng.
“Ai trêu chọc anh ấy…” Tôi hơi có chút chột dạ phản bác.
Hắn có ngoại hình tuấn tú đến mức mê chết người đối diện, rõ ràng chính hắn là người trêu chọc tôi trước…
Hơn nữa không phải Trần Văn Chiêu đang tắm sao, hẳn là không nghe thấy tôi và Tống Thanh Úc nói chuyện mới đúng.
Trần Văn Chiêu vuốt tóc đuôi ngựa của tôi như đang vuốt ve một chú cún:
“Đều là hồ ly ngàn năm, em còn định diễn bộ dáng thiếu nữ thanh thuần này cho ai xem, ánh mắt kia của em như hận không thể ăn thịt người ta.”
… Rõ ràng như vậy sao?
Trần Văn Chiêu chậm rãi bổ sung: “Tống Thanh Úc xuất thân danh môn vọng tộc, gia giáo nề nếp rất nghiêm, chưa từng yêu đương, làm sao chịu nổi loại nữ lưu manh như em.”
“Nhưng em thật sự thích anh ấy lắm, anh hai, không phải là anh dạy cho em, khi thích một người phải tiến thẳng tới, phải quyến rũ, phải đạt được bằng mọi giá sao…”
Trần Văn Chiêu bất đắc dĩ đỡ trán: “Tiểu quỷ, Tống Thanh Úc không giống vậy. Hơn nữa, đừng nói chuyện yêu hay không yêu, em chỉ đang thấy sắc nảy ý thôi.”
Tôi nhỏ giọng bác bỏ: “Thích nhan sắc sao không tính là thích chứ…”
Sau đó bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: “Anh hai, anh ở chung một chỗ cùng Tống Thanh Úc, vậy chị dâu của em đâu?”
“Chị dâu của em nhiều như vậy, em nói người nào.”
Tôi: “…”
Trần Văn Chiêu nhéo mi tâm: “Hơn nữa, gần đây anh xin nghỉ để chơi Hổ Tiên Phong (*), nào rảnh tìm chị dâu cho em.”
(*) Một game của Trung Quốc.
Ra vậy.
Trách không được Trần Văn Chiêu gần đây không ra khỏi cửa nửa bước.
Thì ra là để chơi game suốt đêm…
3
“Tống Thanh Úc cũng thích chơi game sao?”
Tôi nghĩ đến giao diện trò chơi vừa mới lóe lên, nhịn không được hỏi.
Trần Văn Chiêu hàm hồ nói: “Cậu ta ấy à, kém hơn anh một chút.”
Tôi thực sự rất khiếp sợ, so với anh hai còn kém hơn, vậy phải nát thành cái dạng quỷ gì chứ!
Những ngày sau đó, tôi và Tống Thanh Úc gặp ít nên dần dần xa cách, phần lớn thời gian đều chỉ nói chuyện phiếm trên Wechat.
Mặc kệ tôi mượn cớ muốn hỏi bài tập toán như thế nào, ngoài sáng trong tối chăm chỉ trêu chọc, hắn đều có thể cứu vãn đề tài trở về quỹ đạo.
Một khoảng thời gian nữa trôi qua, tiến triển tình cảm giữa chúng tôi ước chừng bằng không, chỉ có thành tích môn toán của tôi ngược lại có bước nhảy vọt.
Trưởng phòng ký túc xá của tôi đưa ra lời khuyên: “Con gái toả sáng ở lĩnh vực mình am hiểu mới trông quyến rũ nhất.”
Điều duy nhất tôi nghĩ mình có thể am hiểu hơn Tống Thanh Úc chính là trò chơi Hổ Tiên Phong kia.
Lúc này tôi mở Wechat bấm vào biểu tượng avatar được ghi chú là “Ông xã”, lập tức gửi đi một đoạn ghi âm ngọt ngào mềm mại:
[Anh ơi, anh đang chơi game sao, cùng nhau chơi được không?]
[Không được.]
Sự từ chối không ngoài mong đợi.
Tôi: [Kỹ thuật của anh không tốt cũng không sao, em có thể dẫn anh.]
Đối phương trả lời ngắn gọn: [Xin lỗi, tôi đang phát sóng trực tiếp.]
Phát sóng trực tiếp?
Hắn chơi game như vậy chẳng lẽ phát sóng để chọc cười người ta sao?
Càng nghĩ càng thấy không ổn.
Tôi nhanh chóng lên mạng tìm kiếm tên Tống Thanh Úc.
Phát hiện Tống Thanh Úc trong miệng Trần Văn Chiêu nói kém anh ấy một chút lại là át chủ bài hàng đầu trong eSport, nổi tiếng với lối chơi tàn bạo, có biệt danh là “Sát Thần”.
Mà tôi vừa rồi còn dõng dạc nói muốn dẫn bạn cùng chơi…
Không kịp xấu hổ, tôi tìm được kênh phát sóng trực tiếp của Tống Thanh Úc, nhấn vào, quả nhiên thấy được bóng dáng quen thuộc.
Phong cách phát sóng trực tiếp của Tống Thanh Úc rất giống bản thân.
Ít lời, nặng nề, lãnh đạm.
Khi không cười, từ trong ra ngoài phát ra khí chất khó gần.
Toàn bộ dựa vào kỹ thuật chơi game cùng khuôn mặt đẹp trai kia chống đỡ nên mới có người xem.
Đại khái là idol nào fan nấy, fan trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tương đối yên tĩnh nghiêm túc, chuyên chú thảo luận kỹ thuật.
Cho đến khi trên màn hình hiện tin nhắn Wechat vừa rồi của tôi, phần bình luận mới lục tục chuyển chủ đề:
[Nữ sinh trên Wechat nói kỹ thuật của Sát Thần không tốt là ai vậy, anh Tống hiếu thắng như vậy lại không tức giận, còn đáp lại từng câu từng câu.]
[Ha ha ha ha, tiếng cười đầu tiên Sát Thân phát ra hôm nay chính là nhờ nữ sinh kia, tôi phục cô ấy rồi đó.]
Tôi: “…”
Thời gian phát sóng đã lâu, MC đại khái cũng cảm thấy bầu không khí có chút khô khan.
Vì vậy anh ta đề xuất chọn một khán giả bình luận tích cực nhất, sau đó sẽ thỏa mãn một nguyện vọng nhỏ của đối phương.
Nghe vậy, tôi dùng ID “Vợ của Tống Thanh Úc” điên cuồng bình luận:
[Ông xã, chọn em đi!]
[Bảo bối, trường chúng ta gần đây mới tu sửa một con đường, đường đó tên là “Yêu anh không có đường lui” (*).]
(*) Ở đây nữ chính chơi chữ để thả thính nam chính, chữ “路” /lù/ nghĩa là “con đường”, vần với cụm “爱你没有退路” /Ài nǐ méiyǒu tuìlù/, nghĩa là “Yêu anh không có đường lui”.
[Tống Thanh Úc, anh ép em đó nha…]
[Nếu em sinh đứa bé ra, đứa nhỏ sẽ theo họ em.]
Rất nhanh bình luận của tôi trở nên nổi bật nhất trong phần bình luận đang lướt nhanh như màn đạn.
Tống Thanh Úc bày ra vẻ mặt như vừa bị vấy bẩn, lập tức bảo: “Chọn cô ấy đi.”
Phần bình luận có không khí trầm lặng lập tức sinh động hẳn lên:
[Anh Tống thật ác độc, thiếu nữ nhà người ta chỉ là bình luận mấy câu, lại muốn công khai xử hình người ta.]
[Người anh em lầu trên không biết sao, anh Tống cực kỳ ghét fan cuồng bạn gái…]
[Cảm giác Sát Thần hẳn là không có ác ý, chỉ là muốn cảnh cáo nhẹ vị tiểu mỹ nữ này một chút, để sau này cô ấy chú ý lời nói và hành động một chút.]
Phần lớn fan bao gồm cả Tống Thanh Úc đều cho rằng tôi sẽ vì xấu hổ mà từ chối.
Nhưng tôi lại đồng ý ngay tức khắc.
Buồn cười chết đi được, xấu hổ là gì chứ?
Có thể giúp tôi theo đuổi nam thần không?