8
Sau khi trút giận xong, tâm trạng tôi tốt hơn nhiều.
Tôi chuẩn bị cởi đồ để đi ngủ, bụng không đúng lúc truyền ra tiếng ùng ục.
Cảm giác đói cồn cào xông lên đại não.
Kế hoạch trưa nay bị xáo trộn, tôi chỉ ăn một ít, buổi tối tâm trạng không tốt nên không ăn gì.
Hiện tại quả thật bụng đói đến mức dán ra đằng sau lưng.
Tôi đi thang máy xuống tầng, chuẩn bị hỏi lễ tân xem có quán ăn khuya nào hay không.
Vừa ra tới đại sảnh còn chưa mở miệng, tầm mắt tôi thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Tống Thanh Úc thậm chí ngay cả quần áo mặc khi phát sóng trực tiếp cũng không thay, mang theo một thân khí lạnh đi tới.
Không, làm sao hắn biết tôi ở khách sạn?
Đây là hiệu suất làm việc của thiếu gia hào môn sao, thật làm cho da đầu người ta tê dại.
Không kịp ngẫm lại, tôi trực tiếp quay đầu tại chỗ, trở về điên cuồng nhấn thang máy.
Tôi muốn gọi điện thoại cho Trần Văn Chiêu, phát hiện tôi để quên điện thoại trong phòng.
Thang máy mới dừng lại ở tầng 7.
Tôi cắn răng một cái, chạy đến đầu cầu thang bên cạnh, một bước cũng dồn thành hai bậc cầu thang, mệt mỏi thở hồng hộc.
Lúc tôi dừng lại nghỉ ngơi, sau lưng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ: “Còn chạy được không?”
Tôi xoay người, Tống Thanh Úc bước từng bước về phía tôi.
Tôi lùi lại, hắn tiếp tục tiến lại gần.
Mãi đến khi sau lưng tôi dán lên vách tường, muốn lùi cũng không thể lùi nữa.
Trước đây tôi chưa từng phát hiện Tống Thanh Úc luôn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt cũng sẽ có lúc bộc lộ tính xâm lược mạnh mẽ như vậy.
Cơ thể một mét chín mang đến cảm giác áp bức mãnh liệt làm cho tôi kìm lòng không được nuốt nước miếng, chủ động nhận sai:
“Tống Thanh Úc, tôi sai rồi được chưa, tôi sai rồi còn không được sao, anh tôi còn đang chờ tôi, tôi đi trước đây.”
Tống Thanh Úc nhìn chằm chằm tôi, chặn đường đi của tôi, giọng điệu khàn khàn lưu luyến:
“Ly Ly, cho dù là trẻ con làm sai cũng phải chịu trừng phạt.”
Người đàn ông cúi người xuống, hoàn toàn bao phủ tôi, không gian quá mức nhỏ hẹp, khoảng cách chợt kéo gần lại.
“Nhìn mặt tôi giống bị hư thận (*) lắm sao?”
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu xuống.
Tôi khua khua hai tay ở trước ngực: “Không không không, tôi nhận thấy rằng anh có, ừm, trái tim thật lớn, tôi muốn nói là trái tim, đúng, là trái tim (*).”
(*) “心胸” /xīnxiōng/: trái tim, còn từ nữ chính chửi nam chính là “肾虚” /shènxū/: hư thận. Hai từ này đọc gần giống nhau nên nữ chính mới kiếm cớ lái sang từ khác.
Tống Thanh Úc cầm tay tôi lộn xộn: “Tôi vừa già vừa lạnh lùng?”
“Tôi nói bừa thôi, anh còn rất trẻ, đứng cùng một chỗ với nam sinh đại học không hề có cảm giác chênh lệch tuổi tác. Được rồi, hiện tại tôi có thể đi rồi ha.”
Người đàn ông chôn mặt ở hõm vai tôi, hơi thở ấm nóng phun ở bên tai, giống như tĩnh điện mềm mại tê dại, giọng điệu cực kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng giờ phút này mang theo dụ dỗ:
“Ly Ly, vấn đề cuối cùng, nói cho tôi biết, ông xã của em rốt cuộc là ai?”
Tống Thanh Úc đây là đang hỏi tội sao?
Tôi âm thầm ảo não, sớm biết vậy mắng chửi trong lòng là được, tại sao phải vào phần bình luận phát điên.
“Tống Thanh Úc.” Tôi nhỏ giọng thương lượng: “Về sau tôi không gọi bậy anh là ông xã của tôi nữa, hai ta gặp mặt coi như không quen biết, được không?”
“Muộn rồi.”
Những lời này không biết lại chọc tới chỗ nào của Tống Thanh Úc.
Đáy mắt người đàn ông tràn ra dục vọng chiếm hữu mà tôi chưa từng thấy: “Trần Ly Ly, là em trêu chọc tôi trước.”
“Tôi nhịn lâu như vậy, cho em nhiều cơ hội rời đi như vậy, em cũng không đi, hiện tại muốn phủi sạch quan hệ cũng đã muộn rồi.”
Giọng nói lạnh nhạt trước sau như một của người đàn ông nhiễm vài phần tủi thân khó có thể nói rõ, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi tôi.
Tôi khống chế không được tim đập nhanh, giọng nói cũng phát run theo:
“Tống Thanh Úc, tôi đã nói rồi, tôi không thích anh, anh còn dây dưa cái gì, anh là thiếu gia hào môn được giáo dưỡng lễ độ đâu, thân sĩ phong độ đâu…”
Tống Thanh Úc nhíu mày, tháo đồng hồ bỏ vào túi:
“Với thân phận là bạn của anh trai, đối mặt với em gái của bạn tốt không hiểu chuyện thì tôi có thể thân sĩ, bao dung, khắc chế. Nhưng Ly Ly, thứ em muốn cũng không phải tình anh em không phải sao?”
“Lúc trước em hao hết tâm tư đi quyến rũ tôi, không nghĩ tới sẽ có cảnh tượng hôm nay sao?”
Tôi chưa từng nghĩ tới loại khí chất hạ lưu này, có một ngày có thể phát ra từ trong miệng Tống Thanh Úc, nhất thời có chút kinh ngạc.
Lúc trước cho tới bây giờ đều là tôi đứng ở vị trí chủ đạo, luôn là người chủ động trêu chọc và tiếp cận Tống Thanh Úc, chỉ để ý châm lửa mặc kệ hậu quả.
Bởi vì biết Tống Thanh Úc là một chính nhân quân tử bảo thủ sẽ không thật sự làm gì tôi, cho nên mới không kiêng nể gì.
Nhưng bây giờ thân phận đảo ngược, tôi mới phát hiện mình không hề có sức chống đỡ, hai tay bị người đàn ông ấn giơ lên đỉnh đầu, ngay cả giọng nói cũng mềm nhũn:
“Tống Thanh Úc, không thể, anh không thể như vậy.”
“Ly Ly, nhưng lúc trước chính là em đối xử với tôi như vậy.”
Người đàn ông ngả ngớn mà mập mờ: “Ba giây sau, tôi sẽ hôn em.”
“Một.”
“Không phải, Tống Thanh Úc, anh bình tĩnh trước đi.”
“Hai.”
“Tống Thanh Úc, anh, không phải anh chán ghét tôi sao?”
“Ba.”
9
Ngón tay người đàn ông rời khỏi môi tôi, thay vào đó là cảm giác mềm mại hơn.
Bị hôn thiếu dưỡng khí dẫn đến hai chân như nhũn ra, hai tay được tự do theo bản năng bám vào cổ Tống Thanh Úc.
Cái nơ kim loại màu hồng nhạt kẹp ở giữa ngực có chút đau.
Một giây sau, lòng bàn tay nóng bỏng lại dừng ở chỗ kia, khiến cho cơ thể tôi run rẩy.
Lực tay tăng thêm, nơ kim loại vỡ vụn ở trong tay người đàn ông, tôi nhịn không được hừ hừ hai tiếng, khóe mắt rưng rưng nước mắt.
Tống Thanh Úc hơi lui về phía sau một bước nhỏ, tôi vô lực tựa vào cơ ngực người đàn ông, nắm lấy cơ hội hít thở từng ngụm từng ngụm không khí trong lành, đầu lưỡi tê dại từng đợt.
Người hận không thể hôn người ta đến chết này thật sự là Tống Thanh Úc mà tôi biết sao?
“Tống Thanh Úc,” Tôi thở hổn hển thật lâu, cuối cùng mới có thể nói ra một câu liền mạch: “Không phải anh chán ghét kiểu con gái ngọt ngào sao?”
Người đàn ông ôm eo tôi, thân thiết giúp tôi vén tóc mái dán trên trán: “Ai nói?”
“Chính miệng anh thừa nhận, Kiều Âm cũng cho tôi xem video anh chơi trò sự thật hay mạo hiểm rồi. Anh ghét tôi, vì sao còn muốn hôn tôi.”
Tôi càng nói càng cảm thấy tủi thân, khóe mắt thấm ra nước mắt được người đàn ông dịu dàng hôn đi.
“Ly Ly, cho tới bây giờ anh chưa từng chán ghét em.”
Tôi phản ứng rất lâu, đầu óc có chút hỗn loạn:
“Anh, ý của anh là, anh cảm thấy tôi không phải kiểu con gái ngọt ngào sao?”
Tống Thanh Úc không nhịn được bật cười, ánh mắt dừng ở đôi môi hơi sưng đỏ của tôi, ý ám chỉ: “Không, rất ngọt.”
“Anh không phủ nhận quả thật đã nói chán ghét kiểu con gái ngọt ngào, nhưng khi đó anh còn chưa gặp được em.”
Tôi thu lại tiếng khóc nức nở: “Anh không ghét em?”
“Ừm, anh thích em.”
Tôi chớp đôi mắt đẫm lệ mông lung, càng tủi thân: “Anh thích em, vì sao còn bắt nạt em, thiếu chút nữa em không thở nổi.”
Tống Thanh Úc ôm tôi kiểu công chúa, tiếp tục đi những bậc thang còn lại:
“Không có, anh đang thương em. Em đã sớm muốn hôn anh không phải sao? Anh chỉ giúp em thực hiện nguyện vọng.”
Tôi bị người đàn ông đổi trắng thay đen *cưỡng từ đoạt lý dọa sợ: “Lưu manh.”
(*) Ý là cãi chày cãi cối không cần lý lẽ. Ví dụ ngụy biện một cách áp đặt, nhưng vô lý nói cứng để thành có lý.
Giọng Tống Thanh Úc dịu dàng như có thể dìm chết người khác:
“Anh không dám nhận, có cô bé nào đó lần đầu tiên gặp mặt đã thèm muốn cơ thể anh thích hợp xưng hô này hơn anh.”
Tôi lại một lần nữa khiếp sợ há miệng.
Thì ra, Tống Thanh Úc cái gì cũng biết.
Tâm tư xấu xa của tôi đối với anh…
Dù da mặt tôi có dày hơn nữa, hiện tại cũng có chút không nhịn được.
Tôi ngượng ngùng vùi đầu thật sâu vào trong lòng Tống Thanh Úc.
“Ly Ly, anh rất tò mò, em đối xử với mỗi người em nhìn trúng đều là như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải,” Tôi ấp úng cãi lại: “Phần lớn đều là người ta theo đuổi em thôi đó.”
“Tên nam thần kia đâu, em thật sự gọi hắn là ông xã sao?”
Trước mặt chắc chắn là chưa từng gọi.
Nhưng lén lút nói chuyện phiếm với bạn thân, khó tránh khỏi ăn nói vui vẻ.
Tôi có chút chột dạ nói sang chuyện khác: “Anh ơi, em có chút đói bụng.”
Tống Thanh Úc lấy thẻ phòng từ trong túi tôi ra, mở phòng khách sạn ra, dịu dàng đặt tôi lên giường.
Khóe miệng mỉm cười: “Làm sao bây giờ, Ly Ly, anh cũng đói bụng.”