1 giờ đêm, điện thoại di động của tôi đột nhiên vang lên. Nhìn Trình Hiên bên cạnh còn đang ngủ say, tôi cẩn thận từng li từng tí xuống giường, mở wechat ra.
Người gửi tin nhắn là một bác sĩ tôi quen biết đã lâu, trước đó có nhờ anh ấy làm giám định DNA của chồng và con của bạn bè trong miệng chồng tôi, đứa nhỏ tên Thần Thần, cũng dặn dò rằng nếu như có kết quả thì nhất định phải nói cho tôi biết trước tiên.
Anh ấy chỉ nhắn một câu, kèm theo một tấm ảnh: “Tần Tình, đứa bé là của chồng cô.”
Tôi run rẩy mở tấm hình giấy giám định ra, sau khi nhìn thấy dòng chữ “xác nhận tồn tại quan hệ huyết thống” thì giống như bị sét đánh, cảm thấy trời đất quay cuồng, tất cả những suy đoán lúc trước đã trở thành sự thật.
Tôi và Trình Hiên kết hôn đã nhiều năm. Tôi lớn lên trong một gia đình coi như giàu có, có cha mẹ cực kỳ cưng chiều, khi trưởng thành đã được sang tên hai căn nhà. Trình Hiên là một sinh viên đại học từ nông thôn vất vả lắm mới thi lên đại học rồi làm việc ở thành phố .
Lúc ấy tất cả mọi người không đồng ý hai người chúng tôi qua lại, thậm chí bạn thân của tôi gọi thẳng Trình Hiên là Phượng Hoàng Nam, nghi ngờ anh ta có mưu đồ bất chính. Nhưng tôi vẫn không nghe, cuối cùng rơi vào cạm bẫy anh ta giăng ra, ai kéo cũng không ra, khư khư cố chấp kết hôn với Trình Hiên. Đợi đến sau khi kết hôn, mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện.
Anh ta không có nhà nên chỉ có thể ở cùng tôi, mẹ chồng là một người phụ nữ nông thôn điển hình, tư tưởng trọng nam khinh nữ ăn sâu bén rễ, sau khi tôi sinh con gái ra thì bà ta càng ngày càng đối xử lạnh nhạt hơn. Lúc ấy Trình Hiên đang đi công tác, bà ta cùng tôi đến bệnh viện, tôi ở trong bệnh viện sinh con gái Lâm Lâm, sau khi biết đứa bé là gái thì bà ta trực tiếp quay đầu bước đi, bỏ lại hai mẹ con chúng tôi ở đó.
Nhưng Trình Hiên là người đầu tiên tôi thích, vì ở bên anh ta nên tôi đã cam chịu mà trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu bảo tôi buông tay, thật sự không nỡ.
Qua bốn năm sống nhẫn nhục, Lâm Lâm cũng đã ba tuổi.
Trước đó không lâu Trình Hiên nói gần đây một người bạn của anh ta bận rộn làm ăn nên đứa con nhỏ không có ai chăm sóc, muốn đưa đứa bé về ở nhà tôi trước, tiện cũng có thể làm bạn với Lâm Lâm. Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, Lâm Lâm vốn dĩ hướng nội, nếu có đứa bé cùng tuổi chơi cùng con bé thì có lẽ tình trạng sẽ khá hơn rất nhiều.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, vừa mới ở không tới một tuần mà đứa bé tên Thần Thần đã đánh con gái tôi đến mức nhập viện, bác sĩ giám định nói là bị chấn động não cấp 2.
Lâm Lâm là một cô bé rất ngoan ngoãn nhu thuận, là một người mẹ tôi hiểu rõ hơn ai hết. Tôi muốn đi tìm cha mẹ Thần Thần, hỏi bọn họ đã giáo dục con cái như thế nào, nhưng Trình Hiên lại ngăn cản tôi, nói đây chỉ là trò đùa giữa bọn nhỏ.
Tôi bị anh ta nói như vậy cho tức đến đau đầu, lúc đi bệnh viện thăm con gái, con bé nói cho tôi biết rằng đã nghe được Thần Thần gọi Trình Hiên là ba.
Phản ứng đầu tiên của tôi là không thể tin được, nhưng tôi hiểu rõ Lâm Lâm, con bé sẽ không nói dối, tôi cố nén hoảng loạn trong lòng, trấn an con bé một chút, người như mất hồn mất vía trở về nhà.
Thần Thần ở nhà tôi chính là Hỗn Thế Ma Vương, thằng bé tìm Trình Hiên xin đồ rất tùy ý, tôi nhìn không quen, còn nói qua chuyện này với Trình Hiên. Anh ta chỉ an ủi tôi nói trẻ con khó tránh khỏi vô lễ, nhưng điều nực cười là anh ta còn không nỡ mua đồ cho con gái mà lại mua rất nhiều đồ chơi cho Thần Thần.
Tôi cẩn thận quan sát hai người họ mấy ngày, phát hiện ngũ quan của thằng bé và Trình Hiên có rất nhiều điểm tương tự, khi chúng tôi dẫn theo thằng bé ra ngoài, có người còn nói đó là con anh ta.
Vài ngày qua tôi suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng tìm bạn bè quen nhờ làm giám định DNA, thật không ngờ Thần Thần thật sự là con trai Trình Hiên!
Thần Thần so với Lâm Lâm còn lớn hơn một tuổi, Trình Hiên lại dám lừa tôi nhiều năm như vậy!