Kẻ Phản Diện Cũng Sống Lại Rồi

Chương 5


12

Trên đường đi, tôi gọi điện cho chị Trương, chỉ nói rằng Diệp Hào cũng được Hứa Trinh gọi sang Hồng Kông, bảo chị ấy nói với mấy người kia, gần nửa tháng nữa hai người họ sẽ không về.

Tôi không nói với chị giúp việc chuyện nhốt hai người họ trong phòng kín, sợ sẽ có rắc rối.

Hứa Trinh và Diệp Hào không ở nhà, đối với chị Trương chính là chuyện tốt nhất, chủ nhà không có ở đây, chị ấy càng nhẹ nhàng hơn.

Nên chị ấy vui vẻ nói: “Được rồi, cô Lưu, tôi biết rồi.”

Đối với gia đình bốn người kia, càng muốn vỗ tay hoan hô hơn.

Dù sao họ không có ở nhà, cặp vợ chồng giả kia càng có thời gian ngoại tình, thật sảng khoái.

Nên dù mấy ngày qua không có tin tức của hai người họ, họ cũng không để ý.

Ngược lại còn mong họ đừng về sớm.

Những ngày này tôi nhìn qua camera giám sát, cặp vợ chồng giả chỉ cần chị giúp việc ra ngoài là lập tức vào phòng ngủ âu yếm.

Còn trong phòng kín, lần đầu Diệp Hào thấy tình cảnh thế thì như bị sét đánh.

Hắn ta không ngờ, bản bảnthaan cố gắng chiếm đoạt tài sản của Hứa Trinh chỉ để cho vợ con sống một cuộc sống thượng lưu.

Nhưng không ngờ vợ mình đã đã bị người khác chiếm lấy.

Hơn nữa có lẽ không phải mới bị khi đến đây, mà có lẽ ở quê nhà đã bị đội mũ xanh rồi.

Bên ngoài căn phòng gương, cặp đôi giả đang say đắm âu yếm.

Bên trong phòng kín, Diệp Hào như rơi vào hố băng, điên cuồng đập tường, nhưng bức tường vẫn nguyên vẹn.

Tôi nghe thấy Hứa Trinh yếu ớt nói: “Đừng phí sức, đập cũng vô ích…”

Diệp Hào tức giận, không làm gì được đôi cẩu nhân bên ngoài, hắn ta đột nhiên trút giận lên Hứa Trinh.

Hắn ta chạy đến đá Hứa Trinh một cái, miệng chửi rủa không ngừng: “Tất cả là tại cô! Tất cả là tại cô! Tôi không ngờ sống lại một kiếp mà còn thảm hơn kiếp trước!”

Hứa Trinh bị đá đau đớn, cô ta vốn đã yếu, chỉ còn chút hơi thở, nhưng vẫn không nhịn được hỏi hắn ta: “Ý anh là gì? Anh và Lưu Ân Vân đều là người tái sinh sao?”

Giọng nói không thể không kinh ngạc honnw.

Nghe đến đây, tôi lập tức bật cười.

13

Diệp Hào cũng ngừng lại, không đánh cô ta nữa, hỏi ngược lại: “Sao cô biết Lưu Ân Vân là người tái sinh?

“Chả trách cô ta lại biết về phòng kín này, còn bảo tôi tìm di chúc của cô! Thì ra côta biết kiếp trước mình chết ở đây!

“Nếu không phải kiếp trước, cuối cùng tôi vẫn bị bắt vì chồng cô ta báo cảnh sát, có lẽ tôi đã sớm sống một cuộc sống nhà giàu thoải mái rồi, sao còn có thể tái sinh lại nữa chứ!”

Hình như hắn ta không cần câu trả lời của Hứa Trinh, cứ tự lẩm bẩm một mình.

Tôi hơi bất ngờ, hóa ra là vì lý do này hắn ta mới tái sinh.

Cứ tưởng hắn đã đạt được mục đích và sống thuận buồm xuôi gió rồi chứ.

Giọng yếu ớt của Hứa Trinh vang lên: “Hai người các anh đều không phải thứ tốt! Tôi bị các người hại thật thê thảm mà!”

Nghe xong, Diệp Hào đột nhiên cười lớn, nói: “Biết tại sao tôi nhắm vào cô không? Chỉ vì trí thông minh của cô! Nếu không phải chồng cô biết kiếm tiền, sao cô có thể là phú bà chứ! Giàu có như vậy chỉ hại cô thôi, dù không phải tôi, cũng sẽ có Trương Hào, Lưu Hào tìm đến cô.”

Câu nói này khiến người khác thật đau lòng mà.

Hứa Trinh bị hắn nói như vậy, cơn tức bùng lên, không biết lấy sức mạnh từ đâu, cô ta lập tức đứng dậy, lao đến trước mặt hắn ta rồi cắn mạnh một cái.

Diệp Hào đau đớn, giơ tay tát mạnh một cái, Hứa Trinh bị tát bay, va vào tường rồi rơi xuống đất, không cử động.

Hắn ta không chút hoảng hốt, thậm chí không thèm đến xem cô ta sống chết ra sao.

Thời gian trôi qua, Hứa Trinh không còn đứng dậy nữa, có lẽ đã chết.

Không có đồ ăn thức uống, Diệp Hào dần dần trở nên điên cuồng.

Lại vài ngày nữa trôi qua, hắn ta đã đói đến mức không chịu nổi, tiến đến trước thi thể của Hứa Trinh, do dự một lúc lâu, rồi cắn một miếng vào tay cô ta.

Dù tôi biết họ đều phải chết trong phòng kín, nhưng cũng bị sốc khi chứng kiến cảnh tượng này.

Để sống sót, hắn thậm chí có thể ăn thịt Hứa Trinh.

Nhưng cơ thể Hứa Trinh có thể ăn được trong bao lâu chứ?

Ăn xong rồi thì sao?

Thực tế chứng minh, Diệp Hào không chỉ phải chịu đói, mà còn phải chịu sự kích thích từ cặp đôi giả, thậm chí còn biết được sự thật con trai không phải của mình.

Với nhiều cú sốc liên tiếp ập đến, hắn ta không thể trụ nổi nửa tháng, cũng nằm yên trên đất.

Bên cạnh là thi thể tàn tạ của Hứa Trinh.

Hai người họ đến chết cũng không có ai đi tìm.

14

Tôi chọn thời điểm thích hợp, khi cặp đôi giả chuẩn bị âu yếm, dẫn theo vài người đàn ông mình thuê đến xông vào.

Cặp đôi giả sợ hãi đến chết điếng.

Tôi giả vờ tức giận mắng: “Hứa Trinh sớm đã nghi ngờ các người có vấn đề! Không ngờ lại đồi bại như vậy! Họ cố tình đi Hồng Kông để các người lộ nguyên hình, không ngờ các người lại không kiềm chế nổi.” Cặp đôi giả vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Cầu xin cô! Cô Lưu! Đừng nói với Diệp Hào! Cầu xin cô!”

Thực ra tôi cũng biết tại sao họ không muốn Diệp Hào biết, vì Diệp Hào mới là người có lợi ích trực tiếp với họ.

Tôi đột nhiên nảy ra một ý:

“Nếu vậy, tôi sẽ cho các người một khoản tiền, các người đi đi, đi đâu cũng được, sau này đừng tìm Diệp Hào nữa, tôi cũng sẽ tìm lý do để anh ta không tìm các người.”

Cặp đôi giả nghe vậy, nghĩ rằng sao lại có chuyện tốt thế này? Rõ ràng họ đã bị lộ chuyện ngoại tình.

Thấy họ không tin, tôi lấy từ trong túi ra một tấm séc, viết 2 triệu đưa cho họ.

Họ mới tin là thật, vội vàng dập đầu cảm ơn, sau đó nhanh chóng thu dọn hành lý rời đi.

Tôi nhìn theo bóng họ chạy trốn mà bật cười.

Lại gọi chị Trương đến, nói với chị ấy: “Không biết Diệp Hào và Hứa Trinh nói gì với nhau nữa, có thể nghi ngờ chị đã giám sát anh ta, nên Hứa Trinh bảo tôi sa thải chị.”

Chị Trương hoảng hốt, nắm tay tôi nói: “Cô Lưu, tôi đều làm việc cho cô mà! Cô phải làm chứng cho tôi!”

Tôi vỗ tay chị ấy an ủi: “Đừng sợ, tôi đến không chỉ để bắt gian, mà còn tìm cho chị một công việc giúp việc ở Macau, không những lương cao, mà còn làm hơn năm năm là có thể nhận được quốc tịch, lúc đó chị sẽ là người Macau rồi.”

Chị Trương không dám tin nhìn tôi, đến khi tôi cho người giúp chị thu dọn hành lý, mua vé máy bay chuyến bay sớm nhất, chị ấy mới tin là thật.

Đến Macau rồi chị ấy còn gọi điện cho tôi, nói sau này sẽ không dùng số này nữa, làm việc ở Macau sẽ đổi số.

Tôi tất nhiên sẽ rất vui mừng rồi.

Tôi đã giải tán hết nhân viên liên quan đến biệt thự để không ai có thể tìm kiếm được bất kỳ tin tức nào nữa.

Nên tiếp theo dù cảnh sát biết Hứa Trinh và Diệp Hào biến mất, cũng không tìm được người.

Có lẽ cái chết của họ sẽ bị phơi bày một ngày nào đó, nhưng ai biết là khi nào chứ?

Còn tôi, đã làm xong thủ tục, chuyển giao tài sản, đưa cả gia đình di cư ra nước ngoài.

Rời khỏi thành phố này, từ nay về sau núi cao biển rộng, một đời bình an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.