Khi tôi thức dậy đã là ba giờ chiều.
Tôi là người duy nhất trong phòng.
Trên bàn có bữa sáng, bên cạnh có một mảnh giấy ghi chú: [Tôi đi làm, tỉnh dậy nhớ ăn cơm, đợi tôi về.]
Thể lựa của Hà Tư Kinh thật sự rất tốt.
Dấu hôn bầm tím, vòng eo đau nhức, còn vương chút mùi phô mai.
Suy nghĩ của tôi bắt đầu lang thang, trôi đi rất xa.
Khi đó, ngày nào Hà Tư Kinh cũng chạy theo tôi với cái mũi chảy dài.
Nhưng tôi chưa bao giờ thích chơi với anh ấy.
Lúc đó tôi vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy công chúa nên ở bên hoàng tử.
Trong mắt tôi, Hà Tư Kinh cùng lắm là chỉ có thể trở thành chú rể.
Nhưng hiện tại, nơi duy nhất chứa chấp tôi lại là nhà của Hà Tư Kinh.
Tôi chưa kịp ăn xong bữa sáng thì hệ thống đã trực tuyến.
[Ký chủ, đêm qua cô thất bại sao?]
Tôi bất lực thở dài: “Bây giờ ngươi mới xuất hiện không phải đã muộn rồi sao?”
“Tối qua ngươi ở đâu trong khi tôi bị dồn vào bức đường cùng?”
[Chủ nhân, ta chỉ giúp cô vẽ đường, còn đi như thế nào, cô phải dựa vào chính mình.]
“Vậy thì ngươi có tác dụng gì? Phải làm sao bây giờ?”
[Mặc dù chưa thành công nhưng cũng không tồi.]
[Cô cứ yên tâm ở đây đi, kịch hay còn chưa bắt đầu.]
Tôi còn muốn hỏi thêm nhưng hệ thống đã biến mất rồi ngoại tuyến.
Hiện tại tôi chỉ còn 215 nhân dân tệ, điều quan trọng nhất chính là kiếm tiền trước.
Nếu không, đừng nói việc trả thù, đến sinh tồn cũng là một vấn đề.