1,
Năm đó ta mười lăm tuổi Hoàng Thượng tại bữa tiệc Trung thu trong cung đem ta gả cho Lý Hoài.
Ta đến nay cũng vẫn nhớ như in nhớ cảnh tượng đêm hôm đó, ánh trăng lành lạnh, chiếu vào gương mặt đẹp như tượng của hắn, nhưng mặt Lý Hoài còn lạnh hơn cả ánh trăng. Ta không nhìn thấy nửa phần mừng rỡ, hắn chỉ qua loa tiếp chỉ rồi tạ ơn, từ đầu tới đuôi đều không liếc ta lấy một cái.
Toàn bộ quá trình cha mang theo ta cúi đầu tạ lễ, phảng phất như một giấc mộng.
Thời gian sau đó, cả ta và cha đèu cố gắng suy nghĩ làm sao để Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cha cảm thấy Lý Hoài tuyệt không phải người tốt để ta kết làm hôn phối. Ta cũng cho rằng như vậy, hắn cùng lắm cũng chỉ là có dáng dấp đẹp mắt một chút thôi ! Mà người đẹp mắt thì trên đời này có nhiều lắm.
Kết quả không lâu sau, cha bởi vì nói thẳng ý kiến của bản thân mà bị hạ ngục. Những nhà quan to quyền quý trong kinh thành đã từng giao hảo với nhà chúng ta đều trốn tránh, phủi sạch quan hệ.
Hôm đó ta bị con trai trưởng Nhữ Dương Vương đương triều khi nhục, hắn nói với ta, bây giờ khắp kinh thành không người nào dám dính vào ta, không bằng ta theo hắn, hắn chắc chắn sẽ cho ta cuộc sống sung sướng.
Khi gương mặt bị tửu sắc ăn mòn kia dựa vào ta càng ngày càng gần, ta nhịn không được, oa một tiếng nôn ọe ra.
Hắn đưa tay liền muốn đánh, quanh ta cũng không có một người dám đứng ra ngăn cản.
Ngay tại khi ta coi là hôm nay ắt gặp nhục nhã, Lý Hoài toàn thân áo đen giục ngựa mà đến, roi ngựa của hắn giương lên, người kia lập tức liền bị hất tung ở mặt đất.
Hắn lại giơ roi, cuốn ta đến trong n.g.ự.c hắn.
Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lẽo và cứng rắn như cũ, chỉ lạnh lùng nói với mọi người chung quanh: “Ai dám khi nhục phu nhân của ta.”
Lúc trước ta nghĩ hôn sự này chỉ là giao dịch, nhưng một khắc này, tim ta kịch liệt nhảy lên, ta không cách nào ức chế sự động lòng của mình.
Khi đó lý Hoài nói cùng ta, chỉ cần hôn ước một ngày vẫn còn, ta một ngày đều là người của hắn. Chỉ cần hắn đứng ở đó, ai dám bắt nạt ta?
Về sau, thì ra hết thảy chỉ là cha cùng Hoàng Thượng diễn một màn kịch, để bắt được đám sâu mọt quốc gia.
Cha rất nhanh hồi phục lại quan vị cũ.
Cha hỏi ta có muốn nhân cơ hội này hủy bỏ hôn sự hay không, ta đỏ mặt, hốc mắt có chút đỏ nói : “Hắn hình như cũng rất tốt.”
Cha trầm mặc thở dài nói: “Thôi! Là do duyên nợ của nữ nhi!”
Ta khi đó cái gì cũng đều không rõ ràng, cho là hắn vui vẻ yêu ta cũng như ta vui vẻ với hắn, dâng nguyên trái tim trao cho hắn.
Hắn bị địch binh mai phục, tuyết lớn ngập núi, bốn phía đều trắng xoá một biển tuyết, ta vì cứu hắn là leo lên trên núi băng tìm hắn bảy ngày bảy đêm.
Hắn nằm tại bên trong đống tuyết, thoạt nhìn như là không còn sự sống,
Không ngừng hô mình khát, kêu muốn uống nước.
Nước trên người ta đã sớm uống hết, ta đem tuyết ngậm vào trong miệng, từng ngụm tuyết lạnh hoá nước ấm mớm từng chút vào miệng hắn.
Hắn một tay ôm lấy ta, chúng ta cứ thế ôm nhau trong gió tuyết băng lãnh, hắn thật vất vả mới mở được mắt ra, trông thấy ta đầu tiên là chấn kinh, sau đó giễu cợt nói : “Đậu Khấu, ngươi không sợ c.h.ế.t ở đây sao?”
“Nếu ngươi chết, ta làm sao bây giờ?” Ta nhìn sắc môi tái nhợt của hắn, khóc đến không còn hình dáng.