KHI MỌI NGƯỜI ĐỀU NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG

Chương 10


Ta im lặng không nói, Thân mẫu mất kiên nhẫn:  “Con đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!”

 

“Chi Chi yêu thái tử đã lâu, ta đã dạy dỗ nó từ nhỏ để nó có thể trở thành hoàng hậu. 

 

Con từ nơi quê mùa trở về, làm sao xứng đáng làm hoàng hậu? Đừng làm ô uế danh tiếng của Thân gia!”

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

Thấy ta có vẻ không vui, Thân Chi Chi vội nói: “Mẫu thân, đừng ép buộc tỷ tỷ, con… con không sao đâu. Không lấy thái tử, con đi xuất gia làm ni cũng tốt…”

 

Nói đến đây, nàng ta rơi nước mắt.

 

Tiếng lòng Thân Chi Chi vang lên:  

 

“Ta thật sự đã phụ lòng dạy dỗ của mẫu thân, không thể thành thân với thái tử để làm rạng danh gia tộc, chỉ có thể xuất gia, không thể hầu hạ cha mẹ. 

 

Hy vọng chị gái cùng gia tộc một lòng, chăm sóc cha mẹ tốt…”

 

Thân mẫu thở dài, âu yếm nắm tay Thân Chi Chi: “Con yên tâm, ta nhất định sẽ để con thành công lấy thái tử.”

 

Ta thực sự không muốn nghe những lời tình cảm của mẹ con họ, chỉ ngoan ngoãn đáp: “Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ khuyên thái tử cho muội muội vào cung.”

 

Vào cung thì tốt, không vào cung, tôi làm sao có thể khiến Thân Chi Chi nhận được quả báo xứng đáng?

 

Chỉ là lần này, thái tử có bao nhiêu thiếp hay hầu cận, tôi sẽ quyết định.

 

Sau khi đồng ý, Thân mẫu không còn làm khó, ta được yên ổn kết hôn.

 

Đêm tân hôn, ta chờ mãi mới thấy Yến Phù Quang đến. 

 

Hắn có vẻ hơi say, nhưng vẫn nhẹ nhàng tháo gỡ trâm cài của ta. Ta chợt nhớ đến lá thư hắn đã đưa cho. 

 

Chỉ có bốn chữ: “Chờ ta cưới nàng.”

 

Nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, ta cảm thấy vui vẻ. Ta không vui vì hắn lấy ta, mà vì nhờ vào thế lực của Yến Phù Quang, ta đã thoát khỏi gia đình kia.

 

Sau khi thành thân, Yến Phù Quang mỗi ngày đều đến bên ta, không còn lạnh nhạt như kiếp trước, mà thỉnh thoảng dẫn ta ra ngoài chơi. 

 

Hoàng hậu không hài lòng với điều này, trong tháng đầu sau đám cưới đã đưa hai tiểu thiếp vào cung, nhưng Yến Phù Quang đã lần lượt đưa họ ra ngoài.

 

Hắn nhìn ta với ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu có chút tủi thân:

 

“Mẫu hậu đưa người vào, sao nàng không từ chối? Ta sủng hạnh người khác, sao nàng không ghen?”

 

Ta ngẩn ra một lúc, trả lời: “Thái tử là bậc đế vương tương lai, tam thê tứ thiếp là bình thường, hoàng hậu làm cũng không sai.”

 

Yến Phù Quang nghiến răng nói: “Sao nàng không ghen?”

 

Ta nhìn ánh mắt của Yến Phù Quang, dường như chứa đựng mong đợi, khẽ cười, “Ta dĩ nhiên là ghen, vậy thì, Thái tử có thể chỉ có một mình ta không?”

 

Yến Phù Quang cười: “A Phu, ta đều nghe theo lời nàng.”

 

Yến Phù Quang đã nghe theo ta, đưa Thân Chi Chi vào cung, chỉ là ở vị trí thiếp thấp nhất. 

 

Tối hôm đó, ta nắm cằm Yến Phù Quang và nói: “Thái tử không được nhìn nàng ấy một lần nào hết.”

 

Yến Phù Quang cười ôm chặt ta.

 

Ta cũng rất vui mừng, dường như đã tìm ra điểm yếu của Yến Phù Quang. 

 

Mặc dù không biết vì sao hắn lại yêu ta, nhưng được thái tử độc sủng sẽ khiến kế hoạch của ta thuận lợi hơn.

 

Ta phải khiến Thân gia và Thân Chi Chi không thể gượng dậy trong khi Yến Phù Quang còn yêu ta. 

 

Thân phụ nghĩ rằng khi ta làm thái tử phi, quyền lực của ông sẽ lớn hơn, gia tộc Thân sẽ thịnh vượng hơn. Nhưng ông đã lầm.

 

 9

 

Yến Phù Quang không ngừng làm suy yếu thế lực của gia tộc họ Thân trong triều, các quan chức trong gia tộc họ Thân đều bị Yến Phù Quang can thiệp để gỡ bỏ chức vụ vì đủ loại tội danh lớn nhỏ. 

 

Tất cả đều là yêu cầu của ta.

 

Hắn không nghi ngờ, không hỏi han gì, chỉ khi ta bảo hắn là không muốn thấy gia tộc Thân sống tốt, hắn đã hứa sẽ làm. 

 

Hắn đã làm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.