Tôi ngồi ở một góc bàn ăn, Tiêu Sơn và Tần An An cũng ngồi xuống.
“Không biết tên thật của cô Đần là gì vậy?”
Bữa tối vẫn chưa bắt đầu nên mọi người đang trò chuyện một chút.
“Họ Long.” Tôi mỉm cười.
“Haha, cô Long trông rất giống một người bạn cũ của tôi.”
“Thật sao? Thật là vinh dự cho tôi quá.” Tôi không có hứng thú, chỉ chờ bữa ăn bắt đầu.
“Tiêu Tiêu, sao anh lại nhìn cô ta rồi? Có phải anh chê em vô dụng hay không…”
Nước mắt của nữ chính đột nhiên,bắt đầu rơi xuống như mưa, khiến Tiêu Sơn luống cuống.
Những giọt nước mắt này rơi rất là đúng lúc, Tiêu Sơn ngừng tra hỏi tôi, toàn tâm toàn ý chăm sóc Tần An An.
“Sao cái tên trong não chỉ có yêu đương này lại có thể đứng thứ nhất trong danh sách được nhỉ?”
Xung quanh có người xì xào bàn tán.
Tai tôi thính nên đã nghe thấy hết.
Đúng vậy, làm thế nào mà anh ta lại đứng đầu được nhỉ?
Tôi cười như không cười, nghịch con d.a.o ăn.