Đến nghĩa địa, tôi không ngần ngại đập bỏ tấm biển ghi “Cấm làm ồn”, rồi ngồi giữa những ngôi mộ, lặng lẽ chờ nam chính.
Không lâu sau, anh ta đã tới.
Anh ta ngay lập tức nhìn thấy tôi đang quay lưng về phía mình, mặc đồ trắng, cả người dính đầy bùn.
“Cô Đần?”
“Cô Long?”
Anh ta ngập ngừng hỏi, giọng điệu hơi run rẩy, nhưng đã nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: “Cô Long, đừng giả thần giả quỷ nữa.”
Tôi quay đầu lại, mỉm cười, môi đỏ như máu: “Anh tới rồi…”
“Không phải lần trước anh hỏi tôi họ gì sao?”
Tôi từng bước một đi về phía anh ta, hệt như một con quỷ đến từ địa ngục: “Tôi à, họ thật của tôi là Tiêu ~”
Sau lưng tôi là từng trận gió rít gào, gió thổi bay mái tóc dài của tôi, bay múa điên cuồng trong không trung.
Tôi chắp tay sau lưng, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Tà Thần.
Tà – Công cụ – Tạo gió – Thần.
“Dừng lại!” Anh ta không nhịn được mà hét lên, không biết lấy từ đâu ra một thanh kiếm, vung về phía tôi: “Cô đã c.h.ế.t rồi! Người c.h.ế.t không thể sống lại!”
“Ồ~ vậy sao?” Tôi nở một nụ cười nghiền ngẫm: “Vậy thì cậu nhất định biết tôi đã c.h.ế.t như thế nào.”
“Em trai tốt của tôi.”
32.
Tôi tên Tiêu Vũ, là một cao thủ trong trò chơi vô hạn.
Mọi người hỏi tôi tại sao lại xuất sắc như vậy, tôi chỉ làm bộ làm tịch trả lời một câu: “Vận may quá tốt, không có cách nào khác.”
Đương nhiên không thể nào là thật rồi.
Tôi tứ cố vô thân, chỉ có duy nhất một đứa bé trai trong cô nhi viện là thân thiết với tôi.
Bởi vì chưa từng có được thứ gì, đương nhiên sẽ không sợ mất đi.
Chính vì sự liều lĩnh ấy, tôi mới có thể trở thành cao thủ trong game.
Khi tôi gặp lại đứa trẻ đó một lần nữa, nó đang ở bệnh viện, khuôn mặt hắn tái nhợt, ngay cả cười lên một xíu thôi cũng khó khăn.
Nó được một nhà tài phiệt nổi tiếng nhận làm con nuôi, nhưng sau này được xác nhận là đứa con riêng của tên nhà giàu kia.
Bởi vì thằng bé yếu ớt bệnh tật, đương nhiên mất đi quyền thừa kế. Thậm chí những người thừa kế khác còn không muốn trả phí chữa bệnh cho Nó.
“Chị, cứu em với…”
Thằng bé cầu cứu tôi, tôi mềm lòng đồng ý.
Nhưng tôi cùng lắm cũng chỉ có thể dùng tiền kéo dài sinh mạng cho nó, không thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh.
Thật không ngờ thằng bé cũng bị kéo vào trong game, tôi có chút vui mừng, bởi vì chỉ cần hoàn thành trò chơi, bệnh của nó sẽ tự nhiên biến mất.
Với năng lực của tôi, giúp thằng bé qua màn hoàn toàn không có vấn đề gì. Thế nhưng, khi nó thấy tài khoản của tôi, trong lòng bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ không nên có.
“Chị, nếu một ngày chị c.h.ế.t trong game, em phải làm sao đây…” Nó lo lắng thì thầm.
“Sẽ không đâu, chị có rất nhiều đạo cụ bảo mệnh, không c.h.ế.t được đâu.” Lúc đó tôi không nhận ra suy nghĩ trong lòng nó, chỉ nghĩ đơn giản là nó đang lo lắng cho tương lai mà thôi.
“Chị có thể đưa cho em mấy cái được không?”
“Đạo cụ không thể trao đổi, bởi vì đạo cụ và tài khoản liên kết với nhau.” Tôi véo mặt nó rồi cười nói: “Nếu như chị đưa đạo cụ cho em, hệ thống sẽ cho là em trộm đạo cụ của chị, em sẽ c.h.ế.t đó.”
“Vậy chị cho em mượn tài khoản của chị một ngày có được không, chỉ một ngày thôi!” Nó cầu xin tôi: “Em cũng muốn đường đường chính chính đứng trước mặt chị, em không muốn cứ để chị phải bảo vệ em mãi!”
Lúc đó tôi quá ngốc, cũng vì quá tin tưởng người em trai này nên ta đã trực tiếp đưa tài khoản của mình cho nó.
Và rồi, vào cái ngày nó lấy được tài khoản, cùng tôi tiến vào trong game, nó nói ngon nói ngọt muốn để tôi xem năng lực của nó, nhưng thực ra lại cấu kết với trưởng thôn – người đã thức tỉnh ý thức và g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.
Suy cho cùng, nó đúng là rất hiểu tôi, biết rằng nếu để tôi biết được sự thật, tôi nhất định sẽ g.i.ế.c nó bằng mọi giá. Ngay cả khi dùng một tài khoản mới, tôi cũng có năng lực g.i.ế.c nó trước khi nó kịp g.i.ế.c tôi.
Không phải tại tôi quá mạnh, mà là nó quá vô dụng.