Nghĩ đến đây, tôi tức muốn điên, một cước đá tung bức tường gỗ vô dụng giữa hai căn phòng, trong tay vẫn còn ôm cánh tay đang ăn dở.
“Ai là Tần An An?”
Tôi hét lên đầy giận dữ.
“A! Anh Tiêu——” Một con ả yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân lập tức nấp phía sau người đàn ông trông rất điển trai.
“An An, đừng sợ!” Nam chính bình tĩnh lấy từ trong túi ra một lá bùa, “Sao băng…”
“Sao con mẹ nhà anh!” Tôi ngắt lời niệm chú của nam chính rồi đánh mạnh vào đầu anh ta.
Tiêu Sơn choáng váng, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Bởi vì trong thế giới của trò chơi vô hạn này, anh ta không vi phạm quy tắc nên tôi không thể g.i.ế.c anh ta, nhưng hù dọa thì không vấn đề gì.
“Cô muốn làm gì? Chúng tôi không làm gì cả!”
Tần An An khóc đến hoa lê đái vũ.
Tôi lại ngạc nhiên nhìn vào tay mình – mình mạnh đến thế sao?
Nhìn thấy nam chính chuẩn bị quay người lấy ra pháp khí, tôi quả quyết bỏ chạy.
Trước khi bỏ chạy, còn không quên nói: “Bà đây thấy các người ngứa mắt đó thì sao nào!”
Sau khi gây thì lập tức bỏ chạy, không hổ là tôi!
Tôi chạy đến khu rừng nhỏ gần đó, thử đ.ấ.m vào thân cây một lần nữa, nhưng vì không quen khiến tay bị đau.
Vì sao vừa rồi tôi lại mạnh như vậy?