Nhắc tới thì, tôi thực sự không biết mình đã c.h.ế.t như thế nào và tại sao mình lại trở thành đồng tử của Tà Thần.
Tôi không nghe lén nữa mà chạy như điên điên cuồng trong ánh chiều tà.
Tên trưởng thôn đó nhất định biết!
Khi tôi mới trở thành đồng tử, trưởng thôn đã tồn tại. Ông ta đã bị người từ bên ngoài tới tiêu diệt rất nhiều lần, nhưng luôn có thể sống lại.
Không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là chưa có ai hoàn thành nhiệm vụ của Tà Thần nên ông ta luôn có thể nhờ vào sức mạnh của Tà Thần mà sống lại.
Tôi chạy đến nhà trưởng thôn, lịch sự gõ cửa.
“Cộc, cộc, cộc.”
“Là ai?” Một giọng nói già nua từ bên trong truyền đến, cánh cửa lập tức mở ra.
“Tôi” tôi lộ ra nửa khuôn mặt u ám phía sau cánh cửa, cô nở một nụ cười, “Là tôi, Hắc Liên Hoa đây!”
Rõ ràng là ông ta rất ngạc nhiên, vội vàng định đóng cửa lại nhưng tôi đã đẩy nó ra.
“Tôi cũng tới đây rồi, sao ông không mời tôi vào ngồi?”
Tôi vỗ vai trưởng thôn, tuy không giấu được sự căm ghét trong mắt nhưng vẫn nói chuyện tử tế với ông ta.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy trưởng thôn tôi lại cực kỳ tức giận, chỉ muốn lao tới c.h.é.m ông ta thành từng mảnh.
Khi tôi còn đang suy nghĩ nên nói cái gì, cơ thể ông ta chậm rãi mềm nhũn, nằm bất động trên đất.
“Này, ông bị sao vậy? Đừng vừa đụng đã ch*t vậy chứ!”
Tôi nắm lấy cánh tay ông ta và kéo lên. Hơi thở phát ra từ lòng bàn tay tôi có phần quen thuộc.
Đó là hơi thở đã ở bên tôi mấy chục năm – hơi thở của người ch*t.
Nghẻo, nghẻo rồi?