“Oán niệm của tôi hình như đến từ trưởng thôn và Tiêu Sơn.” Tôi ngập ngừng nói.
Dù sao nam chính cũng khá mạnh, không thể bị tôi đ.ấ.m bất tỉnh được.
Cho nên nỗi oán hận của tôi lúc đó hẳn phải cao hơn trời, sâu hơn biển.
Nhưng bởi vì lúc tôi vừa mới tỉnh lại, Tần An An – kẻ trực tiếp g.i.ế.c tôi ở ngay bên cạnh nên tôi không chú ý tới điểm này.
“Câu trả lời chính xác,” Tà Thần mỉm cười, búng ngón tay, “Vậy để ta cung cấp cho ngươi một số thông tin. Trưởng thôn cũng là một NPC đã thức tỉnh ý thức. Ông ta đã thức tỉnh khả năng tự nhận thức của mình thậm chí còn sớm hơn ta.”
___
Lúc này, một giọng nói máy móc đột nhiên vang lên: [Người chơi “Ở nhà lạt thủ tồi mèo ahahaha” đã hoàn thành nhiệm vụ chính – g.i.ế.c c.h.ế.t trưởng thôn. Khởi động nhiệm vụ phụ – cảm hóa Tà Thần. Tất cả người chơi vượt cấp thành công, cổng dịch chuyển sẽ mở trong một phút nữa.]
“Lạt thủ tồi mèo đó… là tôi sao?” Tôi yếu ớt hỏi.
“Ừ.” Tà Thần trả lời.
“Tôi đã làm gì mà cảm hóa được ngài chứ?”
“Ta cảm thấy ngươi đã cảm hóa được ta, tức là ngươi đã cảm hóa được ta.”
“Còn trưởng thôn thì sao?” Tôi hỏi và nghĩ đến lão bất tử kia.
“Không sao đâu. Nếu không có sức mạnh của ta, ông ta sẽ không sống lại được. Vì ta đã đi rồi nên phó bản này cũng vô dụng.”
Tôi gật đầu, một giọng nói máy móc lại vang lên: [Người chơi “Ở nhà lạt thủ tồi mèo ahahaha”, chào mừng quay trở lại trò chơi. Bạn nhận được một thẻ đổi tên, một thẻ tổ đội tự do, một thẻ lựa chọn phó bản, và ba lần quay về hiện tại.]
“Ồ, đã bao lâu rồi tôi chưa về?” Tôi khéo léo hỏi.
Giọng nói máy móc lập tức trả lời: [Tổng cộng là tám mươi bảy ngày, hoan nghênh về nhà.]