Khi nữ chính báo thù không nương tay

Chương 1


01.

 

Mẹ tôi là một người điên, tôi cũng là một con nhóc thần kinh nặng.

 

Để có thể bò lên cao, mẹ tôi đã học đủ các kỹ năng của quản gia, và sau khi bỏ ra một khoản tiền lớn để lo lót, bà đã trở thành người giúp việc cho một gia đình giàu có.

 

Sau ba năm làm việc chăm chỉ, cuối cùng bà đã có cơ hội và leo lên giường của cha ruột tôi. Và chỉ cần một lần là đã trúng thưởng.

 

Bà tưởng rằng sẽ sống cuộc đời của một phu nhân giàu có, nhưng lại bị đưa đến một thị trấn hẻo lánh, bị cấm không cho đi ra ngoài.

 

Ngoài những nhu cầu cơ bản, bà thậm chí không có quyền sử dụng điện thoại.

 

Trong khi đó, tôi có thể ra khỏi thị trấn đó, được đi học và tham gia nhiều hoạt động khác nhau.

 

Mẹ tôi ghen tị đến phát điê.n.

 

Ở những góc không có vệ sĩ, bà đã đánh tôi một cách dã man.

 

Sau đó, tôi trở nên thông minh hơn, mỗi ngày đi học về đều mang t.h.u.ố.c lá và rượu cho bà, rồi đứng bên cạnh nhìn mẹ mình say khướt và hút thuốc như bát hương.

 

Cuối cùng, bà bị bệnh.

 

Tối hôm đó, bà cầu xin tôi cứu giúp. Chỉ cần mở cửa thôi, có hai vệ sĩ đứng ngoài, bà sẽ không chết.

 

Tôi không động đậy, thậm chí còn đóng cửa phòng lại, tôi sợ các vệ sĩ bên ngoài sẽ nghe thấy tiếng cầu cứu của bà mất.

 

Cứ như vậy, mẹ tôi ch.ết trước mặt tôi.

 

2.

 

Không lâu sau, tôi được đưa về nhà họ Yên.

 

Cha tôi đưa ra ba yêu cầu, tôi không cần suy nghĩ mà đã đồng ý ngay.

 

Tôi thực sự đã chán ngấy cái thị trấn nhỏ đó rồi.

 

Cha tôi rất giàu có và rất chung thủy. Ông chỉ có một vợ, không bao giờ lộn xộn bên ngoài, lần duy nhất gặp rắc rối là do mẹ tôi.

 

Ông rất ghét mẹ tôi, và tất nhiên cũng ghét tôi. Nghe nói nếu không có vợ ông lên tiếng, tôi và mẹ có lẽ đã sớm “hẹo” rồi.

 

Vợ của cha yêu cầu tôi gọi bà là “phu nhân”, bà không muốn nghe bất kỳ cách gọi nào khác.

 

Nhà họ Yên chỉ có bốn người, nhưng tôi không dám tiếp xúc với ai.

 

Cha tôi đã sắp xếp cho tôi ở nội trú, yêu cầu tôi đừng xuất hiện trước mặt họ. Họ coi tôi như không tồn tại, mãi cho đến ngày sinh nhật của tôi.

 

Tôi phát hiện ra rằng tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của chị gái.

 

Chị ấy đưa cho tôi chiếc túi Hermes mới nhất, nhưng trong lòng lại nghĩ: [Nhận đi, cứ tận hưởng thiên đường rồi lại rơi xuống địa ngục đi, để xem cảm nhận của cô sẽ như thế nào.]

 

Tôi nhìn chị ấy với vẻ nghi hoặc, chắc chắn là miệng chị ấy không cử động mà, với cả trông chị ấy cũng khó chịu nữa.

 

[Ngu thật đấy, mấy trăm vạn mà cũng không muốn nhận cơ.] 

 

Tôi lại nghe thấy tiếng lòng của chị ấy.

 

Tay tôi nhanh hơn não, khi tôi kịp phản ứng lại, chiếc túi đã nằm gọn trong tay.

 

Câu nói thường thấy là: “Người ta cho bạn cái gì, bạn đừng từ chối cái đó.”

 

Tôi lập tức quẫy đuôi nịnh nọt chị ấy hết lời, làm cho chị ấy rất vui. 

 

Chị ấy nghĩ trong lòng: [Giữ lại cũng không sao, coi như nuôi một con ch.ó vậy.]

 

Tôi nhìn vào cả trăm vạn đang cầm trên tay, haiz za,  việc làm chó săn cũng không phải là không thể mà.

 

Dù sao thì vuốt m.ô.n.g ngựa cũng là sở trường của tôi.

 

03.

 

Ngày hôm sau, tôi đã đổi chiếc Hermes đó lấy một căn hộ.

 

Vì là phiên bản giới hạn, tôi bán được 120 vạn và mua được một căn hộ nhỏ ở vị trí khá tốt.

 

Khi cầm hợp đồng mua nhà, tôi quyết định trở thành một con ch.ó săn chuyên nghiệp.

 

Sau đó, tôi đã tích cóp được mười nghìn vạn, sở hữu nhiều căn hộ và cửa hàng, và các món đồ trang sức được đựng trong hộp. Tôi tính toán, số tiền đó đủ để tôi sống cả đời.

 

Khi phát hiện anh trai có ý định giế.t tôi, tôi lập tức quyết định bỏ chạy.

 

Tôi ít tiếp xúc với Yên Văn Vũ, thế quái nào anh ta lại định giec tôi nhỉ?

 

Không hiểu, không lý giải được, tiếc rằng tôi đã chạy chậm.

 

Chủ yếu là không ngờ anh ấy lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp lái xe đ.â.m vào tôi ngay trước cửa nhà.

 

Có phải là vì số tiền tôi đang cầm không?

 

Cần phải g.iết tôi như vậy không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.