Không Làm Nô

Chương 1


1

“Bộ y phục cung nữ này mặc vào thật xui xẻo, ngươi mau đi lấy cho ta một bộ y phục mới!

“Y phục phải là gấm thêu Tô Châu, áo trong phải bằng tơ lụa!”

Khi ta mở mắt ra, hoàng hậu Tô Cẩm Vân đang sai khiến ta.

Nàng ta cong ngón tay, chê bai muốn xé cúc áo cung nữ – bộ y phục này là ngụy trang khi nàng ta giả chết để trốn khỏi cung.

Trước đêm nay, Tô Cẩm Vân vẫn là hoàng hậu.

Nhưng sau đêm nay, nàng ta đã trở thành tiên hoàng hậu.

Tô Cẩm Vân không chịu cúi đầu trước hoàng đế trong cung, hoàng đế trong cơn thịnh nộ muốn phế hậu.

Nàng ta vì hờn dỗi, cũng để giữ thể diện cho mình, đã giả chết trốn khỏi hoàng cung, dưới sự bảo vệ của thị vệ trung thành, trèo tường vào nhà ta.

Kiếp trước, thị vệ đó dùng dao kề vào cổ ta mà uy hiếp: “Hoàng hậu nương nương là chủ cũ của ngươi, giờ nương nương chán ghét cuộc sống tranh đấu trong hậu cung, ngươi là nha hoàn trước đây của nương nương, phải chăm sóc cho người thật tốt!”

Ta bị ép buộc không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa Tô Cẩm Vân vào nhà.

Lúc ta sống lại, Tô Cẩm Vân đã vào nhà ta.

Nàng ta ở trong phòng ngủ của ta, trên đầu là mái hiên nhà ta, giẫm lên lãnh địa của ta, đang hùng hồn ra lệnh cho ta:

“Cẩu Nhi, còn ngây ra đó làm gì? Mau chuẩn bị nước nóng cho bản cung, bản cung muốn tắm.”

Cẩu Nhi – là cái tên mà Tô Cẩm Vân ban cho ta khi ta hầu hạ trong cung của nàng ta.

Thời gian Tô Cẩm Vân thất sủng, thái giám nịnh hót đã gọi ta là “Chó cái”: “Cung nữ chó cái.”

Việc đầu tiên ta làm sau khi ra khỏi cung là đổi tên mới cho mình.

Dưới ánh nến mờ, Tô Cẩm Vân không nhận ra sự căm ghét và sát ý trong ánh mắt ta.

Ta tiện tay nhặt bộ quần áo vải thô chưa giặt trên mặt đất, ném vào mặt Tô Cẩm Vân:

“Đây là nhà thường dân, lấy đâu ra gấm thêu Tô Châu? Muốn mặc lụa thì về cung làm hoàng hậu của ngươi đi!

“Còn nữa, ta bây giờ có tên, gọi là Thẩm Tân Lan!”

Sắc mặt Tô Cẩm Vân thay đổi, nàng tiến lại gần ta:

“Ta vừa mới nói rồi mà, cho dù ra khỏi cung, ta vẫn là chủ của ngươi, Cẩu Nhi, bây giờ ngươi dám nói chuyện với chủ nhân như vậy sao?”

Nàng ta dùng giọng điệu của hoàng hậu để mỉa mai ta:

“Ra khỏi cung chưa được hai năm, ngươi đã quên hết quy củ trong cung rồi sao? Ngươi đây là phạm thượng, ngỗ nghịch!”

“Phạm thượng? Ngỗ nghịch?”

Ta cười khẩy một tiếng, xông lên tát ngược Tô Cẩm Vân một cái!

“Ngươi là một phế hậu giả chết trốn chạy! Thậm chí còn không bằng thường dân! Còn dám bàn luận tôn ti trật tự với ta!

“Hoàng hậu sợ là đã lú lẫn rồi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là chủ tử!”

Ta túm lấy tóc nàng ta, tát thêm một cái vào má phải của nàng ta, chỉ vào trán nàng ta mà quát lớn:

“Bây giờ ngươi đang nương nhờ ta, bà đây mới là chủ tử của ngươi!”

2

Nửa đời trước của ta, đều làm nô tài.

Mười tuổi, ta bị kẻ buôn người bán vào cung với thân phận nô lệ thấp hèn nhất để cọ bô.

Lúc đó, người cùng ta cọ bô ở Hoán y cục còn có Chu Ngọc Chiếu – chính là Ngọc quý phi được sủng ái vô cùng hiện nay.

Ngày Chu Ngọc Chiếu được sủng ái, ta được hoàng hậu, tức là Tô Cẩm Vân, đích thân chỉ định vào Phượng Nghi cung để hầu hạ.

Ta cảm kích vô cùng, cho rằng hoàng hậu nương nương là người tốt.

Cho đến khi ta vô tình nghe được nàng ta và người tỷ muội tốt Cảnh tần bàn tán sau lưng:

“Ngươi nói khi Ngọc phi thị tẩm, trên người có mùi cái bô không nhỉ?”

“Một tiện nô cọ bô cũng có thể leo lên long sàng, hoàng thượng đúng là đói quá hóa liều, cái gì cũng ăn!”

“Những thủ đoạn hạ tiện đó, cho dù nói cho bản cung biết, bản cung cũng sẽ không dùng.”

“Những nô tài càng ở tầng lớp dưới, càng không biết an phận muốn trèo cao, những kẻ này đều là hạng người phẩm chất thấp hèn.”

“Bản cung cố ý điều một cung nữ từ hoán y cục đến, chính là để chọc tức Ngọc phi, để nàng ta luôn nhớ rằng mình là tiện nô cọ bô!”

” Bản cung đặt tên cho nha hoàn đó là Cẩu Nhi, chính là để cho quý phi biết, những nô tài cọ bồn cầu như nàng ta cho dù có trèo cao đến đâu, cũng chỉ là chó cái, súc sinh trong mắt quý nhân!”

Họ cười rất to.

Ta mới bàng hoàng hiểu ra, lúc đầu khi ta vào Phượng Nghi cung, hoàng hậu đã ban tên cho ta, nàng ta đổi tên “Lan Nhi” trước đây của ta thành “Cẩu Nhi.”

“Cẩu nhi, bản cung biết làm nô tài trong cung rất khổ nên đặt cho ngươi một cái tên hèn hạ, để dễ nuôi sống.”

Ta thực sự tưởng nàng ta tốt bụng, dù sao ta cũng lớn lên ở nông thôn, những người già trong làng cũng thích gọi trẻ con là A Cẩu, quả thực là để dễ nuôi sống.

Hóa ra nàng ta lại có ý này.

Ta phát hiện ra, hoàng hậu thích đặt tên cho cung nữ như vậy.

Một cung nữ khác bên cạnh nàng ta có dáng người đầy đặn xinh đẹp, nàng ta ban cho cái tên Châu Nhi, nghe như “Trư Nhi.”

Nàng gọi chúng ta, luôn gọi “Châu Nhi Cẩu Nhi.” liên tiếp, như thể chúng ta là heo chó dưới trướng của nàng ta.

Tuy nhiên, những thái giám trong cung lại luôn có thể được nàng ta ban cho những cái tên có ý nghĩa tốt đẹp, như “Đức Hải”, “Bảo Toàn”, đều là những cái tên hay và có phúc.

Ta hầu hạ ở Phượng Nghi cung, nghe hoàng hậu sau lưng bàn tán về quý phi vô số lần, lời lẽ đều là sự kiêu ngạo và cao quý.

Lúc đó, hoàng hậu sẽ không ngờ rằng, chỉ trong vòng ba năm, một tiện nô cọ bô trong miệng nàng ta đã leo lên vị trí quý phi và cướp đi toàn bộ sự sủng ái của hoàng đế.

Hoàng hậu bắt đầu thất sủng, nàng ta tự cho mình là cao quý, khi có hiểu lầm với hoàng đế thì không chịu cúi đầu giải thích.

Hoàng đế Cửu Ngũ Chí Tôn, càng không thể hướng nàng phục tùng.

Năm đó quý phi sảy thai, mọi mũi tên chứng cứ đều chỉ về hoàng hậu, để chứng minh trong sạch, ta bị hoàng hậu đưa vào hình ngục chịu thẩm vấn.

Trước khi vào hình ngục, nàng ngồi trên phượng ỷ nói với ta: “Cẩu nhi, nếu ngươi vượt qua được cửa ải này, ngươi chính là nô tài trung thành nhất của bản cung.”

Tra tấn tàn khốc của hình ngục làm người ta đau đớn.

Bọn họ dùng một cây thép dài xuyên qua hai tai ta, ta bị tra tấn đến nỗi máu chảy đầm đìa nhưng không hề nói ra lời bất lợi với hoàng hậu.

Ta biết, làm nô tài trong cung phải nhất mực trung thành, nô tài phản chủ, đều không có kết cục tốt.

Vì vậy ta cắn chặt răng, bảo vệ đường lui của mình, cũng bảo vệ sự trong sạch của hoàng hậu.

Ta từ hình ngục đi ra, mạng sống giữ được nhưng tai lại bị điếc một bên tai, từ đó âm thanh bên ngoài ở bên tai ta như cách một cục bông lớn, mơ hồ.

Điếc tai trái, tựa như thân thể cũng thiếu mất một nửa, khoảng thời gian đó, ta không cảm nhận được nhịp tim ở lồng ngực trái, ban đêm đều phải dùng tay che ngực, để xác nhận mình còn sống trên đời.

Ta vì đủ trung thành nên đã trở thành đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu.

Nhưng khi đó Hoàng hậu đã mất thánh tâm, Hoàng đế nửa năm không đến thăm nàng.

Nàng thanh cao trốn trong cung không hỏi đến thế sự nhưng cung nữ trong Phượng Nghi cung lại bị cả cung khinh thường, mùa đông năm đó, ta là đại cung nữ mà không được phát áo ấm mùa đông, bị lạnh đến phát bệnh hai lần mới chờ được đến mùa xuân.

Ba năm sau, ta tròn hai mươi lăm tuổi, đến tuổi xuất cung.

Đại cung nữ xuất cung, chủ tử thường sẽ ban thưởng, một là để tỏ ân điển, hai là để làm tiền phòng thân sau khi xuất cung.

Ta vì Hoàng hậu mà điếc một bên tai nhưng phần thưởng nàng ban cho ta lại là một bông hoa nàng tiện tay bẻ được.

“Cẩu Nhi, chúc ngươi sau khi xuất cung, sớm tìm được ý trung nhân, cùng ngươi ân ái cả đời.

“Vàng bạc thưởng thì thôi, đều là phàm vật, bản cung tin rằng, ngươi cũng không để ý đến mấy chục lượng bạc thưởng đó.”

Nàng nhét bông hoa vào lòng bàn tay ta, vẻ mặt thanh cao chờ ta tạ ơn.

Trong mắt nàng, tìm được một người nam nhân để yêu thương còn quan trọng hơn mấy chục lượng bạc để an thân lập mệnh.

Trên đường xuất cung, ta gặp được Thúy Nhi cùng xuất cung với ta.

Thúy Nhi cùng tuổi với ta, nàng hầu hạ trong cung Quý phi. Khi xuất cung, nàng ôm một chiếc hộp gỗ không nhỏ trên tay.

“Quý phi nương nương ban thưởng ta một trăm lượng vàng và hai mẫu ruộng, đủ để ta an thân lập mệnh bên ngoài cung rồi.”

Thúy Nhi vẻ mặt thỏa mãn, tò mò hỏi ta:

“Ngươi hầu hạ trong cung Hoàng hậu,được thưởng hẳn còn hậu hĩnh hơn chứ?”

Ta giấu đóa hoa đó sau lưng, xoa nát trong lòng bàn tay.

Ta tưởng rằng chỉ cần ra khỏi cung là có thể thoát khỏi số phận làm nô tài.

Nhưng năm đầu tiên ta xuất cung, hoàng đế phế hậu đã là việc không thể tránh khỏi.

Tô Cẩm Vân để giữ thể diện và ngôi vị hoàng hậu của mình, đã dùng kế giả chết trốn khỏi cung, chạy đến nhà ta.

Nàng nói rằng nàng chán ghét vinh hoa phú quý, muốn đến nhà ta sống cuộc sống bình dân nhưng nàng vẫn giữ nguyên cái giá của một nương nương, ăn uống vệ sinh đều sai khiến ta hầu hạ.

Lúc đó ta cũng vì nô tính quấy phá, vì chút tình chủ tớ trước kia mà chăm sóc nàng rất chu đáo.

Nàng nói nàng giả chết là để trừng phạt hoàng đế.

“Ta chết rồi, bệ hạ mới biết được hắn đã mất đi người mình yêu nhất.”

Nàng đắc ý mưu tính: “Chắc hẳn khi ân ái với quý phi, hắn cũng sẽ nhớ đến ta. Nhìn vào mặt quý phi mà gọi tên ta.”

Nàng như trút được cơn giận: “Cho ả tiện nhân Chu Ngọc Chiếu kia nếm mùi ghê tởm!”

Nhưng sau khi nàng “Chết”, hoàng đế thậm chí còn không tổ chức quốc tang, vội vã chôn cất nàng ở lăng tẩm của phi tần.

Chỉ ba tháng sau, quý phi hạ sinh long phượng thai, hoàng đế đại xá thiên hạ, cùng dân cùng vui, không hề thấy hoàng đế bị ảnh hưởng gì bởi cái chết của hoàng hậu.

Tô Cẩm Vân bị hoàng đế làm tổn thương sâu sắc nhưng nàng đã giả chết, không thể sống lại để chất vấn hoàng đế – phi tần giả chết bỏ trốn là trọng tội khi quân.

Nếu nàng dám lộ diện, giả chết lập tức sẽ thành chết thật.

Chính lúc này, Tô Cẩm Vân đã để mắt đến phu quân mới cưới của ta.

Tần Phong và ta là thanh mai trúc mã, hắn và ta đều mồ côi từ nhỏ, chúng ta nương tựa vào nhau mà lớn lên.

Hắn học y, nhờ tiền lương của ta trong cung mà mở được một tiệm thuốc.

Sau khi xuất cung, ta dùng tiền mình tích cóp được để mở một tiệm phấn son, ta và Tần Phong thuận lý thành chương kết làm phu thê, không có gì bất ngờ, ta sẽ cùng hắn an ổn sống hết quãng đời còn lại.

Những ngày tháng đó, Tô Cẩm Vân đau buồn thành bệnh, nàng mắc một căn bệnh, Tần Phong ngày ngày đến bắt mạch cho nàng.

Nàng buồn xuân thương thu: “Ta đã lạnh nhạt với tất cả nam nhân trên đời, chuyện tình ái chỉ làm đau lòng người.”

Nhưng khi gặp Tần Phong, nàng lại tươi cười, còn với ta thì lại cau có.

Ta tưởng mình đa nghi, cho đến khi ta bắt gặp Tần Phong và Tô Cẩm Vân quấn quýt trên giường tân hôn của ta.

“Nương nương ở trong lòng hoàng thượng cũng kêu hay như vậy sao? Nhỏ tiếng thôi, đừng để Tân Lan nghe thấy.”

Tô Cẩm Vân nói: “Nàng ta điếc rồi, không nghe thấy gì đâu.”

“Ngươi dùng chút sức, để ta thoải mái một chút, xem hoàng thượng lợi hại hơn hay ngươi lợi hại hơn.”

Ta toát mồ hôi lạnh, xông vào, bắt gian tại giường, bọn họ mặt đối mặt xin lỗi ta cầu xin ta tha thứ, ngày hôm sau lại bỏ thuốc độc vào nước của ta.

Khi ta trúng độc, Tô Cẩm Vân lạnh lùng nhìn ta co giật trên mặt đất: “Đừng trách ta nhẫn tâm, ta chỉ sợ ngươi vào cung tố cáo, vạch trần chuyện ta giả chết.

“Ta không thể quay về hoàng cung, phu quân của ngươi là một đại phu, rất hữu dụng.

“Cẩu Nhi, ngươi chết rồi, nhà ngươi sẽ trở thành nhà của ta.”

Ta cố gắng nắm lấy vạt áo của Tần Phong nhưng Tần Phong lại giơ chân đá tay ta ra: “Hoàng hậu nương nương là khuê nữ danh môn, hiểu lễ nghĩa hơn ngươi, bất kỳ người nam nhân nào cũng sẽ chọn nàng.”

Hắn ôm Tô Cẩm Vân, đau lòng cho nàng: “Nương nương đã chịu nhiều khổ sở trong cung, ta chỉ muốn cho nương nương một mái ấm bình yên hạnh phúc, không có sự lừa lọc.”

Bọn họ dựa vào nhau, Tô Cẩm Vân cười rất ngọt ngào nhưng ngay lúc chúng đắc ý, cánh cửa bị lính phá tung.

“Phế hậu Tô Cẩm Vân giả chết thông gian, khi quân phạm thượng! Đưa đôi gian phu dâm phụ này vào cung chịu thẩm!”

Tô Cẩm Vân và Tần Phong hoảng hốt, ta ngã xuống đất, vừa nôn ra máu vừa cười lớn:

“Ngay từ lúc hai người các ngươi liếc mắt đưa tình, ta đã báo chuyện Tô Cẩm Vân giả chết vào cung rồi!”

Tần Phong tức giận đến mức mất hết lý trí: “Thẩm Tân Lan! Ngươi điên rồi!”

Ta dùng hết sức lực cuối cùng trước khi chết mà gào lên:

“Ta tuy cả đời làm nô tài nhưng không phải sinh ra để bị người ta giày xéo! Tô Cẩm Vân! Hoàng, hậu, nương, nương!”

Ta nhìn về phía hoàng hậu nương nương đã sợ đến mềm cả chân, nhếch miệng cười với nàng:

“Hoàng tuyền gặp lại!”

Ta chết vì trúng độc, sau khi chết, linh hồn ta lơ lửng trên không trung, chứng kiến kết cục của đôi gian phu dâm phụ này.

Hoàng đế nổi trận lôi đình, Tần Phong bị ngũ mã phanh thây.

Tô Cẩm Vân bị treo cổ ở hậu cung, các phi tần cùng nhau xem nàng chịu hình phạt đến chết, để giết gà dọa khỉ.

Khi hồn phách Tô Cẩm Vân lên trời, nàng kinh hoàng chạm mặt ta, ta nhếch miệng cười, mượn gió lao tới bóp cổ nàng – ta muốn nàng hồn phi phách tán!

Nhưng ngay lúc này, một luồng ánh sáng trắng bao trùm lấy ta.

Mở mắt ra lần nữa, ta đã được tái sinh vào đêm Tô Cẩm Vân giả chết bỏ trốn.

Kiếp trước ta bị đầu độc chết lúc mới hai mươi sáu tuổi – xuất cung khôi phục thân phận tự do mới được một năm.

Đánh đổi cả bản thân để cùng loại người này đồng quy vu tận, thật không đáng.

Kiếp này, ta phải sống thật tốt, nhìn Tô Cẩm Vân xuống địa ngục!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.