Không Làm Nô

Chương 3


7

Giờ ngọ, tại góc cửa Tây môn hoàng cung, ta đưa mật thư cho Trương công công đến đón.

Trương công công xem qua nét chữ, nói với ta: “Mời.”

Ta một lần nữa bước vào hoàng cung, đi ngang qua Phượng Nghi cung, thấy ngoài cung đã treo vải trắng, cung nhân trong ngoài đều mặc đồ trắng.

“Trước đây ngươi hầu hạ ở Phượng Nghi cung phải không?”

Trương công công bắt chuyện với ta, ta thành thật trả lời: “Đúng vậy, trước Tết vừa xuất cung.”

“Ngươi xuất cung đúng lúc, nếu còn hầu hạ bên cạnh vị kia, chắc chắn sẽ phải chịu khổ.”

“Vị kia” mà hắn nói, tự nhiên là hoàng hậu Tô Cẩm Vân đã thất sủng rồi.

Hắn đột nhiên dừng lại trước cửa Phượng Nghi cung, cười giả lả nhìn ta, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử trước đây đã mất, có muốn vào dập đầu không?”

Hoàng hậu băng hà, chỉ có Phượng Nghi cung treo vải trắng, các cung viện khác đều không có phản ứng gì.

Quả nhiên giống như kiếp trước, hoàng đế chán ghét hoàng hậu, ngay cả lễ chế quốc tang cũng miễn luôn.

Thậm chí đến giờ, vẫn chưa công bố tin hoàng hậu băng hà ra bên ngoài.

Ta cung kính đáp: “Ta đã không còn là người của Phượng Nghi cung, nếu nói về chủ tử, giờ đây chủ tử của hậu cung này, chỉ có một mình quý phi nương nương.”

Nụ cười trong mắt Trương công công sâu thêm mấy phần: “Ngươi cũng biết điều đấy, đi thôi, quý phi nương nương đã đợi ngươi lâu rồi.”

Hắn quay người tiếp tục dẫn đường, ta cũng bước theo.

Đi qua ba con đường trong cung, xa xa nhìn thấy mái hiên uy nghi của Chính Đức điện, tẩm cung của hoàng đế.

Cung viện của phi tần gần Chính Đức điện nhất, chính là Ngọc Hoa cung.

Đó là tẩm cung của quý phi.

Ta được dẫn vào ấm các.

Trong phòng toàn mùi đàn hương, quý phi mặc một chiếc váy lụa đỏ, nghiêng người dựa trên giường mỹ nhân, bụng bầu dưới lớp y phục lộng lẫy đã rất rõ ràng.

Nàng một tay đỡ bụng bầu, một tay đang day thái dương trái, nhắm mắt lại, sắc mặt có phần tiều tụy, giọng nói cũng mệt mỏi:

“Trong thư, ngươi nói ngươi có thể giải ưu cho bản cung?”

Ta lập tức trả lời: “Nô tỳ biết nỗi ưu phiền của nương nương, trước khi Tô hoàng hậu băng hà, có để lại một bức di thư phải không?”

Động tác trên tay quý phi dừng lại, nàng mở mắt nhìn ta.

Ta cung kính quỳ xuống đất, lại hành lễ: “Tô hoàng hậu là bệnh chết nhưng bức di thư đó của nàng ta lại đổ cái chết của nàng ta lên đầu nương nương.

“Nói là nương nương bức hại, khiến nàng ta sợ bóng sợ gió mà chết sớm!”

8

“Ngươi to gan!”

Trương công công quở trách ta thất ngôn nhưng quý phi lại ngăn hắn lại, nàng hơi ngồi thẳng người:

“Ta nhớ ngươi, ngươi là Lan nhi.”

Năm đó ta vừa vào Phượng Nghi cung, hoàng hậu liền cố ý để ta chạm mặt Chu Ngọc Chiếu, còn nói trước mặt các phi tần trong cung rằng ta và Chu Ngọc Chiếu là đồng liêu ở hoán y cục, còn cố tình hỏi:

“Nha hoàn này của ta trước đây là người cọ bô, Ngọc tần muội muội, ngày đó ở cục giặt muội phụ trách công việc gì?”

Lúc đó Chu Ngọc Chiếu chỉ là tần vị, hoàng hậu cố ý làm khó nàng trước mặt mọi người.

Nếu là người khác chắc chắn sẽ xấu hổ không nói nên lời nhưng Chu Ngọc Chiếu lại không hề tự ti mà đáp:

“Cọ bô ạ! Bô của hoàng hậu nương nương ta cũng đã cọ qua, quả nhiên là mùi hôi khác thường!”

Chỉ một câu nói này, trực tiếp phản khách thành chủ, các phi tần khác suýt nữa thì bật cười, sợ thất lễ vội lấy khăn che mũi nhưng nhìn lại giống như là thật sự ngửi thấy mùi hôi gì đó.

Sắc mặt Tô Cẩm Vân tái mét, nàng ta giận dữ ra lệnh cho ta đánh vào miệng Chu Ngọc Chiếu.

Ta chỉ là một nô tài, chỉ có thể nghe lệnh.

Trong lòng ta biết chuyện này là do hoàng hậu không đúng, mãi không ra tay được, Chu Ngọc Chiếu quỳ dưới đất, thấy ta khó xử, liền nhỏ giọng nói:

“Đánh đi, nếu không ngươi không dễ bề hoàn thành nhiệm vụ.”

May thay, hoàng đế kịp thời đến, giải vây cho Chu Ngọc Chiếu.

Ta đoán quý phi cũng vì chuyện này mà có ấn tượng sâu sắc với ta.

Nhưng tại sao nàng ta lại gọi ta là “Lan nhi.” chứ không phải là “Cẩu nhi”?

Ta không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì đoạn hồi ức này thực sự không mấy vui vẻ, ta sợ quý phi mất kiên nhẫn với ta nên lập tức nói:

“Nữ nhân mang thai vốn thể chất yếu ớt lại hay suy nghĩ nhiều, nương nương tuy rằng tâm rộng rãi nhưng sự tồn tại của bức di thư đó, rốt cuộc cũng khiến nương nương bị cả cung bàn tán, hẳn là hoàng đế trong lòng cũng có một cái gai!”

Tô Cẩm Vân và hoàng đế dù sao cũng từng là phu thê thời niên thiếu, nàng ta tuy đã hao hết tình yêu của hoàng đế dành cho nàng ta nhưng người đã chết, hoàng đế khó tránh khỏi cũng nhớ đến chút tình xưa nghĩa cũ.

Huống hồ bây giờ cả hoàng cung đều đồn rằng, là quý phi hại chết hoàng hậu.

Vở kịch giả chết của Tô Cẩm Vân, bao gồm cả bức di thư của nàng ta, chính là muốn giết người bằng một nhát dao chí mạng——giết chết trái tim của hoàng đế, giết chết sự sủng ái của quý phi.

Chỉ cần nhìn vào vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt quý phi là biết, mặc dù nàng vẫn được hoàng đế sủng ái nhưng rốt cuộc vẫn bị vở kịch giả chết này của Tô Cẩm Vân làm thương tổn.

“Nô tỳ có một lời, có thể phá vỡ tình thế khó khăn hiện tại của nương nương.”

“Nói.”

“Lời này, chỉ có thể để một mình quý phi nương nương nghe.”

Quý phi liền cho phép ta tiến lên, khi ta đến gần nàng, trước tiên ngửi thấy một mùi hương ngọc lan thanh nhã, ta định thần lại, ghé tai nói:

“Tô Cẩm Vân, là giả chết!”

9

Quý phi đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp sau khi kinh ngạc bỗng nhiên sáng bừng, vẻ mệt mỏi tiều tụy trong nháy mắt tan biến.

Ta kể hết cho quý phi biết tình hình hiện tại của Tô Cẩm Vân và hai người nam nhân bên cạnh nàng ta.

Kiếp trước, bức mật thư của ta viết vội vàng, lại chỉ là lời nói của một người, quý phi cẩn thận kiểm chứng cũng là điều nên làm.

Bây giờ ta đứng trước mặt nàng, đích thân biểu lộ lòng trung thành, đích thân vạch trần, dùng tính mạng đảm bảo chuyện này, quý phi mới tin.

Phản ứng đầu tiên của nàng lại là tức quá hóa cười: “Tô Cẩm Vân, ả phế vật này lại dùng kế ngu xuẩn như vậy! Thật buồn cười, bản cung suýt nữa thì trúng kế! Người đâu, đi đến Chính Đức điện! Bản cung muốn đích thân đi nói với bệ hạ!”

Nàng lập tức muốn bẩm báo với hoàng đế, ta vội vàng ngăn cản.

“Nương nương bây giờ nói với bệ hạ, bệ hạ nhớ tình xưa nghĩa cũ, cùng lắm chỉ là bắt người về cung, xử tử hai ngoại nam kia là xong chuyện.

“Nhưng nếu nương nương bằng lòng chờ, nô tỳ có một cách, nhất định sẽ khiến ‘tiên hoàng hậu’ kia chết không toàn thây, lưu tiếng xấu muôn đời!

“Chỉ xin nương nương giúp nô tỳ một tay!”

Quý phi nhướng mày, nàng đỡ bụng bầu thong thả ngồi trở lại ghế mỹ nhân, sai người mang điểm tâm và trà nước đến cho ta, lại đuổi hết mọi người ra ngoài.

Chính nàng cầm một nắm hạt dưa, đưa cho ta một miếng dưa hấu:

“Lan nhi, nói tỉ mỉ đi!”

Ta vào cung lúc chính ngọ, nói tỉ mỉ xong thì đã gần chập tối.

Khi rời khỏi cung quý phi, ta cầu xin nàng một chuyện:

“Xin nương nương ban cho nô tỳ hai thước gấm thêu Tô Châu, người kia nói, nàng ta muốn mặc.”

Quý phi cười khẩy, tao nhã giơ tay, nha hoàn bên cạnh liền đi lấy hai thước gấm thêu Tô Châu đầy hoa văn.

Ta nhận lấy tạ ơn: “Nô tỳ đa tạ nương nương đã giúp đỡ.”

Ta hành lễ chu toàn, đứng dậy định lui xuống thì Chu Ngọc Chiếu đột nhiên gọi ta lại: “Tân Lan.”

Ta dừng chân quay đầu lại.

“Ngươi đã ra khỏi cung khôi phục thân phận tự do, không còn là nô tài nữa.

“Thoát khỏi nô tịch khó khăn biết bao, đừng tự ti.”

Quý phi cười dịu dàng: “Ngay cả trước mặt bản cung, ngươi cũng không cần tự xưng là nô tỳ.”

Ta sửng sốt.

“Nô… Tân Lan, đa tạ quý phi nương nương!”

10

Ta về đến nhà thì trời đã chập tối.

Vừa vào cửa, Tần Phong đã xông lên trách móc ta: “Sao giờ này ngươi mới về? Nương nương và Lâm thị vệ đều đói rồi, trước kia ngươi hầu hạ nương nương trong cung, tay chân cũng vụng về như vậy sao?”

Ta nhìn vào trong sảnh, đao của Lâm Viễn Châu đặt trên bàn ăn, Tô Cẩm Vân ngồi đối diện hắn, đang chống cằm nhàn nhã nhìn ta.

Xem ra hôm nay Lâm Viễn Châu vẫn luôn ở nhà ta.

Chắc là trong suốt một buổi chiều dài đằng đẵng này, Tô Cẩm Vân lại mách lẻo không ít.

Lâm Viễn Châu trông có vẻ hòa nhã nhưng tay lại vô tình chỉ vào đao của mình.

Con dao đó trông như đặt trên bàn nhưng thực ra lại treo lơ lửng trên đầu ta.

Ta nhẫn nhịn tiến lên, đưa hai thước gấm thêu Tô Châu đến trước mặt Tô Cẩm Vân: “Gấm thêu Tô Châu mà ngươi muốn, ta đã tìm được cho ngươi rồi.”

Tô Cẩm Vân nhếch mép: “Tôn ti có khác, ngươi có tư cách gì mà xưng ‘ngươi ta’ với bản cung?”

Nàng ta dựa vào Lâm Viễn Châu chống lưng mà không sợ hãi.

Ta hai tay dâng gấm thêu Tô Châu lên, đổi giọng nói: “Nô tỳ tìm được gấm thêu Tô Châu cho nương nương, xin nương nương xem qua.”

Tô Cẩm Vân lúc này mới hài lòng, nàng ta nhận lấy gấm thêu Tô Châu, cẩn thận vuốt ve ngắm nghía, sau đó hơi có vẻ chê bai.

Ta giải thích: “Đây đã là gấm thêu Tô Châu tốt nhất trong hoàng thành, nếu tốt hơn nữa thì đó là gấm cung do thương nhân hoàng gia cung cấp, nô tỳ thực sự không có cách nào lấy được, xin nương nương dùng tạm.”

Khi Tô Cẩm Vân làm hoàng hậu thì rất thích xa xỉ, mười ngón tay trên hai bàn tay ước gì mọc thêm hai ngón nữa để đeo bộ giáp trang sức bằng ngọc mà nàng yêu thích, y phục thì hai ngày lại đổi một kiểu.

“Tuy không phải gấm thượng hạng nhưng nếu nương nương thích, mười ngày một lần, nô tỳ đều có thể tìm kiểu mới cho nương nương.”

Nghe ta nói vậy, Tô Cẩm Vân mới miễn cưỡng hài lòng, nàng ta đứng dậy khoác gấm thêu Tô Châu lên người, xoay một vòng:

“Viễn Châu, chàng xem bản cung đẹp không?

“Bản cung muốn may nó thành một chiếc váy mới, phần vải thừa còn lại, may cho chàng một chiếc túi thơm đeo người được không?”

Họa tiết thêu Tô Châu dưới ánh trăng tỏa sáng, Lâm Viễn Châu và Tần Phong đều nhìn ngây người.

Chỉ có ta là lạnh lùng nhìn.

Quý phi chu đáo, hai thước gấm thêu này không phải là đồ thủ công riêng trong cung.

Gấm thêu loại này, ở chỗ quý phi——là dùng để thưởng cho nô tài.

Tô Cẩm Vân khoác gấm thêu tự cho là tỏa ra sức quyến rũ, căn bản không biết rằng——

Nàng ta bây giờ trong mắt quý phi, chính là một nô tài được ban thưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.