16
Tô Cẩm Vân vì một câu nói lúc tức giận này mà lên kế hoạch giả chết.
Thực ra nàng ta cũng không ngốc, biết rằng giả chết xuất cung vô cùng mạo hiểm.
Nhưng lúc đó, hoàng đế đã hạ lệnh tru di tam tộc Tô gia, phế hậu cũng là điều tất yếu, Tô Cẩm Vân giả chết, là để giữ lại chút thể diện và tôn nghiêm cuối cùng cho mình.
Nàng ta cho rằng hoàng đế nhất định sẽ tự trách vì câu nói tức giận ngày đó đã bức chết nữ nhân mà mình yêu nhất.
Nàng ta cho rằng sau khi nàng ta chết nhất định sẽ có quốc tang long trọng ép quý phi quỳ xuống.
Nàng ta cho rằng toàn bộ bách tính Đại Tấn đều sẽ vì mất đi một hiền hậu có khí tiết mà đau lòng.
Tất cả những điều này chỉ là nàng ta tưởng tượng, căn bản không có ai thương tiếc cái chết của nàng ta, mọi người còn muốn vỗ tay hoan hô!
Ngày hôm đó sau khi nàng ta trở về, cả người bắt đầu buồn bã chán nản, miệng thì than thở bi ai: “Hoàng đế thật khiến bổn cung đau lòng, nam nhân trên đời đều là kẻ bạc tình bạc nghĩa.”
Khi nàng ta nói những lời này, vẻ mặt nửa sống nửa chết nhưng vừa thấy Tần Phong vào cửa, nàng ta đã như sống lại, vui vẻ cười tươi.
Hai người họ giống như kiếp trước, nhìn trúng nhau nhưng lần này, ta không ngăn cản họ.
Lâm Viễn Châu đã chết, ta không cần phải chịu bất kỳ sự kìm kẹp nào nữa.
Đêm hôm đó ta úp bô lên đầu Tô Cẩm Vân, Tần Phong vì Tô Cẩm Vân mà cãi nhau to với ta.
Ta ném cho hắn một tờ giấy hòa ly, ngay tại chỗ hòa ly với hắn.
Sau đó dọn hết đồ đạc của mình, trở về tiệm phấn son trong thành.
Cuối cùng, cái nhà đầy nước tiểu vàng, đầy mùi bô đó, là do một mình Tần Phong dọn dẹp, Tô Cẩm Vân chỉ biết ngồi một bên khóc, kêu gào muốn đi tìm Lâm Viễn Châu cáo trạng.
Lúc đầu Tần Phong rất bao dung với Tô Cẩm Vân, dù sao thì mỹ nhân mà hắn ta thèm khát bấy lâu nay đột nhiên đến tay, cảm giác mới mẻ vẫn còn.
Nhưng rất nhanh hắn đã không chịu nổi, Tô Cẩm Vân là một “Quý nhân” mà ngay cả việc sáng sớm thức dậy rửa mặt cũng phải có người bưng nước đến tận miệng hầu hạ.
Những chuyện này, kiếp trước là ta nhẫn nhịn, Tần Phong chỉ phụ trách vụng trộm, đương nhiên là hưởng thụ.
Bây giờ hắn không những phải làm tình nhân của Tô Cẩm Vân, mà còn phải làm nô tài hầu hạ nàng ta.
Không đến một tháng, Tần Phong đã chán Tô Cẩm Vân.
Hắn nhớ đến ta, cầm tờ giấy hòa ly đó đến tìm ta cầu hòa, muốn dỗ ta về tiếp tục hầu hạ Tô Cẩm Vân, để hắn ta có thể hưởng phúc của cả hai người.
Tiệm phấn son của ta là một tòa nhà hai lầu, tầng một dùng để kinh doanh, tầng hai là phòng tính sổ sách và phòng ngủ của ta.
Ngoài những lúc bận rộn, ta không thường xuyên ở tiệm phấn son.
Ngôi nhà nhỏ ở trấn trên mới chính là tổ ấm mà ta dày công xây dựng, có căn nhà tre thanh lịch tinh tế, có khoảng sân nhỏ đầy hoa cỏ, ban đêm có thể đu đưa trên xích đu ngắm sao.
Khi ta làm nô tì trong cung, khổ sở đến mức sắp không chịu nổi, ta đã tưởng tượng sau khi xuất cung sẽ xây dựng một ngôi nhà mới như thế này, sau đó mộng đẹp của ta đã thành hiện thực nhưng kiếp trước ngôi nhà này bị Tô Cẩm Vân chiếm đoạt, kiếp này lại bị Tô Cẩm Vân làm cho hôi thối.
Tần Phong vào hậu viện tiệm phấn son của ta, hắn không bao giờ gõ cửa, không khéo, lại bị hắn bắt gặp Trương công công đang nói chuyện với ta.
“Quý phi nương nương nói, báo thù phải theo kiểu răng đền răng, mắt đền mắt. Thánh chỉ đã tuyên bố nàng ta là tiên hoàng hậu, vậy thì Tô Cẩm Vân này chính là một ‘người chết’ rồi, Lâm Viễn Châu cũng chết rồi, tùy ý ngươi xử lý.
“Vị ở trên kia kiên nhẫn có hạn, nương nương nói qua một thời gian nữa thì nên thu lưới.”
Trương công công đột nhiên dừng lời, mắt nhìn thẳng về phía sau bình phong.
Ta quay người lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt kinh hoàng của Tần Phong, cười nói: “Nói muốn thu lưới thì con cá này đã tự chui đầu vào lưới rồi.”
“Các ngươi… Lâm, Lâm Viễn Châu chết rồi sao?”
“Chết rồi, ta tự tay giết chết.”
Ta cười tiến lại gần Tần Phong, Tần Phong muốn chạy trốn, rất nhanh đã bị hai thị vệ mang đao chặn đường.
Tần Phong nhận ra điều gì đó, hắn nắm lấy tay áo ta cầu xin: “Tân Lan, chúng ta là phu thê! Chúng ta là thanh mai trúc mã!”
“Ngươi cũng biết chúng ta là thanh mai trúc mã, là phu thê kết tóc sao?
“Sau khi Tô Cẩm Vân đến, ngươi có từng bênh vực ta lần nào không?
“Khi nàng sai khiến ta như một nha hoàn, ngươi có từng nhớ đến lời ta đã nói, cả đời này ta không muốn làm nô tài cho bất kỳ ai nữa!”
Tần Phong cứng họng, ta đưa tay vuốt ve má hắn, tay từ từ trượt xuống cằm hắn.
“Ta vốn định để các ngươi bị bắt gian tại giường nhưng đó là cách chết của các ngươi ở kiếp trước.
“Lần này, ta muốn lăng trì từng người các ngươi!”
Ta bóp chặt cổ Tần Phong, cười lạnh lùng và yêu mị:
” Phu quân, nương tử đưa chàng một đoạn đường!”
17
Tần Phong cũng mất tích.
Trước đây được hai người nam nhân yêu thương bảo vệ, được một nha hoàn hầu hạ, Tô Cẩm Vân hưởng thụ cuộc sống điền viên như vậy.
Nhưng bây giờ, hai người nam nhân đều bặt vô âm tín.
Nàng ta không có ai nâng niu, không có ai hầu hạ, trong lòng tức giận, cuối cùng không nhịn được cũng vào thành tìm đến tiệm phấn son của ta.
“Ngươi giấu Tần Phong ở đâu?”
Nàng ta đeo mạng che mặt, chất vấn ta.
“Tần Phong nói, muốn đến đòi ngươi giấy tờ nhà, giấy tờ nhà đâu?”
Ta nghe mà bật cười: “Ngươi nói gì cơ?”
“Giấy tờ nhà! Không phải ngươi rất có cốt khí hòa ly sao? Vậy thì ngôi nhà ở trấn trên thuộc về Tần Phong và ta rồi!
“Sau này, đó chính là nhà của ta!”
Bây giờ nàng ta không có Lâm Viễn Châu bên cạnh, Tần Phong cũng không biết tung tích, nói chuyện với ta cũng không dám cứng rắn như trước.
Tiệm phấn son của ta làm ăn không tệ, dưới lầu thường xuyên có các mỹ nhân trong hoàng thành hoặc nha hoàn của các gia đình thế gia đến mua sắm.
Tô Cẩm Vân khinh thường bình phẩm: “Trát phấn bôi son, chẳng phải là để làm dáng trước mặt nam nhân sao?
“Khi hầu hạ ta trong cung, sao không thấy ngươi có tài năng này?”
Ta pha chế hương liệu phấn son đều rất có năng khiếu nhưng khi ở Phượng Nghi cung căn bản không dám thể hiện ra.
Bởi vì Tô Cẩm Vân nhất định sẽ giống như bây giờ liên tưởng “Pha chế phấn son” với “Dụ dỗ hoàng thượng”, nàng ta rất hay ghen, nếu bị nàng ta phát hiện, chỉ sợ ta còn chưa kịp xuất cung đã mất mạng.
Ta bận tính sổ sách, không để ý đến sự ồn ào của nàng ta.
Tô Cẩm Vân bị ta phớt lờ thì tức giận nhưng bây giờ nàng ta đã không có bất kỳ con bài nào trong tay.
Hai người nam nhân không biết tung tích, Tô gia cũng đã sớm bị xét nhà diệt tộc, bản thân nàng ta vẫn là một “Phế hậu” đã “Chết.”
Nàng ta đột nhiên đưa tay lên mạng che mặt: “Ngươi không giao ra Tần Phong và giấy tờ nhà, ta sẽ tháo mạng che mặt! Để cho mọi người đều biết ta còn sống! Hoàng thượng thương ta, ta chưa chắc đã chết nhưng ngươi nhất định sẽ bị tru di cửu tộc!”
Tay ta tính sổ sách khựng lại, ngẩng đầu nhìn nàng ta, nàng ta tự cho rằng có thể uy hiếp được ta, giọng điệu lại trở nên ngạo mạn: “Ngươi đang tính cái gì? Nói cho ngươi biết, tiệm phấn son này kiếm được bao nhiêu, ngươi đều phải nộp cho bản cung!
“Một ngày làm nô, cả đời hầu hạ chủ! Ta cả đời là chủ tử của ngươi, ngươi cả đời cũng chỉ là nô tài của ta! Cho dù xuất cung, ngươi cũng phải phụng dưỡng ta cả đời!”
“Ta đang tính, nương nương ở nhà ta hơn hai tháng nay, các khoản chi tiêu, các loại gấm vóc lụa là, sơn hào hải vị cộng lại, tổng cộng là sáu mươi lượng bạc trắng.”
“Sáu mươi lượng, năm đó ta xuất cung, theo quy củ trong cung, nương nương ít nhất cũng phải ban cho ta sáu mươi lượng tiền thưởng để ổn định cuộc sống nhưng ngươi lại nói sáu mươi lượng này không đáng là bao, hôm nay ta sẽ cho nương nương biết, sáu mươi lượng ở bên ngoài có thể làm được những gì.”
Ta vỗ tay một cái, một bà tử lực lưỡng dẫn theo hai tay chân vây quanh Tô Cẩm Vân.
Mạng che mặt của Tô Cẩm Vân bị bà ta thô bạo kéo ra, bà ta bẻ cằm nàng ta ra xem răng, lại cách lớp quần áo kiểm tra thân thể nàng ta ngay tại chỗ.
“Thế nào, có đáng giá sáu mươi lượng không?”
Bà ta hơi chê bai: “Đã mất trinh, tuổi cũng lớn rồi, dung mạo không thể so với người trẻ tuổi thủy linh, sáu mươi lượng, đắt quá! Nhưng nể mặt cô nương, miễn cưỡng cũng đủ giá này.”
Tô Cẩm Vân nghe hiểu rồi, bà tử này là người môi giới!
“Thẩm Tân Lan, ngươi điên rồi! Ngươi muốn bán ta sao?”
“Tốt lắm, nương nương cuối cùng cũng nhớ tên ta rồi, đáng tiếc đã muộn.”
Ta gảy gảy bàn tính: “Nương nương không phải muốn biết, sáu mươi lượng có thể làm được gì sao? Ngươi thấy đấy, sáu mươi lượng, có thể mua đứt thân phận cao quý của ngươi, bán ngươi làm nô lệ thấp hèn nhất!”
Tô Cẩm Vân kinh hoàng trừng mắt nhìn ta, nàng ta không thể tưởng tượng được người hầu trung thành hiền lành trước kia, hôm nay lại dám ngang nhiên lấy thân phận nô tài ra để bán chủ!
“Ngươi dám! Ngươi quá đáng!! Ta chính là hoàng hậu nương nương!”
“Hoàng hậu nương nương?” Ta sờ sờ tai trái đã điếc, hỏi người môi giới: “Ta không nghe nhầm chứ, nữ nhân này nói nàng ta là hoàng hậu nương nương?”
Bà tử xòe tay, khoa trương nhìn đông ngó tây: “Hoàng hậu nương nương đã chết từ lâu rồi, hoàng hậu nương nương nào chứ? Ai từng gặp hoàng hậu nương nương? Ai nhận ra hoàng hậu nương nương? Ai sẽ tin?”
Ánh mắt ta trở nên dữ tợn, âm u nói: “Đúng vậy, hoàng hậu nương nương đã chết từ lâu rồi. Tô Cẩm Vân, chính ngươi đã tự tay giết chết mình, ngươi quên rồi sao?”
Tô Cẩm Vân bị ta dọa khóc, nàng ta nước mắt giàn giụa lớn tiếng kêu cứu, lúc đầu gọi hoàng thượng, sau đó bắt đầu gọi Lâm Viễn Châu, gọi Tần Phong.
Nàng ta khóc lóc om sòm, sức lực cũng theo đó mà lớn hơn, bà tử đối phó với loại này rất có kỹ xảo, để cho hai tên tay chân cầm dây thừng trói tay nàng ta trong vòng ba nốt nhạc.
“Viễn Châu! Tần Phong! Các ngươi đến cứu ta đi! Giúp ta giết chết ả tiện nhân này!”
Ta túm tóc nàng ta, lôi nàng ta vào nhà kho ở hậu viện.
“Muốn gặp Lâm Viễn Châu và Tần Phong đúng không? Bọn họ đang ở bên trong chờ ngươi.”
Tô Cẩm Vân nước mắt giàn giụa trên mặt nhưng lập tức cười tươi: “Bọn họ ở đây, ngươi còn dám đối xử với ta như vậy! Bây giờ ta sẽ để bọn họ giúp ta trút giận, để bọn họ giết chết ngươi! Cẩu Nhi! Lần này ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Nàng ta nóng lòng đi đến cửa, vừa giơ tay lên chưa kịp dùng sức, cửa đã tự mở.
Cửa vừa mở, Tô Cẩm Vân liền đụng phải ánh mắt của Lâm Viễn Châu và Tần Phong.
Hai đôi mắt đó đờ đẫn, nụ cười trên mặt Tô Cẩm Vân cứng đờ.
Đó đúng là Lâm Viễn Châu và Tần Phong, chỉ là không được trọn vẹn, bởi vì—— không có thân thể.
Nàng ta nhìn kỹ lại thì ra là hai cái đầu người đã bị cắt xuống, trợn mắt không nhắm——
Tiệm phấn son Lan Hương giữa ban ngày ban mặt, đột nhiên truyền ra một tiếng hét thảm thiết, kinh hoàng!