Có một cái đuôi rắn đang quấn lấy eo tôi.
“Chị ơi, chị tỉnh dậy đi, chạm vào em lần nữa mà.”
“Chát!”
Đuôi rắn đen của hắn bị một cái đuôi rắn trắng khác đánh bật ra.
“Em đừng gây rắc rối, hôm qua chơi đủ rồi, để em ấy ngủ ngon giấc nào.”
Còn tôi, tôi đang nằm giữa 2 thiếu niên, một người có đuôi rắn đen và một người có đuôi rắn trắng.
Ngủ say như chết.
1
“Lại một ngày bão tuyết sao?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, tiếng còi xe inh ỏi vang lên. Tôi luống cuống xỏ đại hai chiếc tất khác màu vào chân: “A, kệ đi, lại muộn rồi!”
Tôi vớ lấy túi đựng máy tính từ đống quần áo lộn xộn, cũng chẳng buồn kiểm tra mà xách túi lao ra khỏi cửa. Hôm nay là ngày họp quan trọng với bên khách hàng, nhất định không được đến trễ. Trên đường đi, tôi không ngừng cầu nguyện trong lòng.
“Hộc… hộc… may quá, không muộn.”
Tôi thở hổn hển ngồi xuống, lấy từ trong túi ra… ủa? Máy tính của tôi đâu?
Sau khi lục tung túi xách lên mà vẫn không thấy, tôi vội vàng mượn máy tính của đồng nghiệp, tải tài liệu đã sao lưu trước đó lên. May quá, mình đã sao lưu!
Đúng lúc này, cửa phòng họp được đẩy ra, bên khách hàng đã đến.
“Tiểu Cốc à, chuẩn bị rất chu đáo, tôi rất yên tâm về sản phẩm của các cô.”
À, quên chưa giới thiệu, tôi là nhân viên nghiên cứu và phát triển sản phẩm của một công ty thú cưng.
Sau một ngày dài họp hành căng thẳng và mỉm cười đến mức méo miệng, cuối cùng tôi cũng kết thúc công việc, lê thân thể rã rời về nhà.
2
“Phù, lạnh quá.”
Để tiết kiệm tiền thuê nhà, tôi thuê một căn hộ ở khu mới, cách xa công ty. Mặc dù khá xa xôi, nhưng bù lại, căn hộ rất mới, với mức giá rất thấp, tôi đã có thể thuê được một căn hộ khá rộng rãi.
Điểm trừ duy nhất là khu vực này quá hoang vắng, lại còn có một khu rừng lớn.
Tôi bước đi trên con đường phủ đầy tuyết, ánh đèn đường hắt xuống, mặt tuyết lấp lánh ánh vàng. Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng bước chân giẫm lên tuyết của tôi vang lên ken két.
“Xì xì.”
Tiếng gì thế?!
Nội dung edit thuộc về Bút – page Anh Ba Chị Út, không được chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!!
Tôi cảnh giác nhìn về phía khu rừng bên cạnh, âm thanh phát ra từ trong đó, chỗ gần con đường.
Nghe âm thanh có vẻ giống loài rắn, là nhân viên công ty thú cưng nên tôi cũng không sợ loài bò sát này cho lắm. Nhưng trời lạnh thế này, đáng lẽ loài rắn không nên hoạt động mới đúng.
Tôi cẩn thận đi về phía phát ra tiếng động, dưới ánh đèn đường le lói, tôi thấy loáng thoáng trong bụi cây dường như có bóng dáng một con rắn.
Khi đến gần, tôi mới nhìn rõ, thì ra là một con rắn nhỏ màu đen tuyền, nó đang cuộn tròn trên nền tuyết trắng xóa, trông vô cùng nổi bật. Đôi mắt rắn đen láy nhìn chằm chằm vào tôi đầy cảnh giác.
Bên cạnh nó, còn có một con rắn trắng nhỏ nhắn, mảnh mai đang cuộn tròn, như muốn hòa mình vào màu tuyết trắng xóa. Hai con rắn nhỏ dường như đang sưởi ấm cho nhau.
Tôi ngồi xổm xuống để quan sát kỹ hơn, con rắn đen đột nhiên há miệng, phát ra tiếng “xì xì” cảnh cáo, như muốn bảo vệ đồng loại của mình, còn con rắn trắng đã yếu ớt nhắm chặt mắt lại.
“Yếu quá rồi.”
Con rắn trắng dường như sắp bị đông cứng, nhưng nhìn con rắn đen đang bảo vệ bên cạnh, tôi không dám manh động tiến lên.
Tôi chỉ đành thử dò hỏi: “Tôi sẽ không làm hại các cậu đâu, về nhà với tôi nhé, bạn cậu mà không đến nơi ấm áp hơn sẽ c.h.ế.t đấy.”
Khi tôi thử đưa tay ra để bế chúng lên, con rắn nhỏ màu đen kia lại không ngăn cản tôi nữa.
Thật thần kỳ, động vật quả nhiên rất thông minh.
Khoảnh khắc tôi chạm vào con rắn trắng, nó đột ngột mở mắt. Nhìn vào đôi đồng tử màu vàng kim thẳng đứng ấy, tôi thậm chí còn cảm nhận được sự lạnh lẽo, đáng sợ hơn cả lời cảnh cáo vừa rồi của con rắn đen.
Tôi chỉ đành dịu dàng nói: “Ngoan nào, về nhà với tôi.”
Con rắn trắng im lặng nhìn tôi.
3
Căn phòng tối om, vì đang bế hai con rắn nên tôi chỉ có thể vội vàng bật đèn bằng một tay. “Bụp”, trong ánh đèn sáng rực, đống quần áo bừa bộn trên sàn nhà càng trở nên lộn xộn hơn.
“Haha… hơi bừa bộn một chút, nhưng ít ra cũng ấm áp hơn ngoài kia nhỉ.”
Tôi cười gượng gạo, vì sống một mình, lại hay tan sở muộn nên nhà cửa có hơi…ừm… hơi bừa bộn một chút.
“Nhưng chắc rắn cũng không chê đâu nhỉ.”
Con rắn trắng dường như đã dễ chịu hơn dưới hơi ấm của tôi, ít nhất là nó đã mở mắt, cơ thể cũng mềm mại hơn, không còn cứng đờ nữa.
Tôi đặt tạm hai con rắn đen trắng lên bàn, dặn dò: “Đợi tôi một lát, đừng chạy lung tung đấy.”
Sau đó, tôi quay người đi tìm thứ gì đó trong đống quần áo có thể dùng làm hộp giữ ấm tạm thời: “Muộn thế này rồi, gọi đồ ăn cũng không được, phải làm sao đây.”
Tôi không để ý thấy hai con rắn nhỏ phía sau đang nhìn nhau với ánh mắt phức tạp, rồi lại nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi phải nhanh chóng giúp hai con rắn này ấm lên. Tìm kiếm hồi lâu, tôi bỗng nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ lông mềm mại của mình, tôi liền rút nó ra: “Trước tiên dùng tạm cái này vậy.”
Tôi quay người lại, cuộn tròn chiếc khăn quàng cổ trong tay, nhanh chóng làm thành một chiếc tổ nhỏ.
Nhìn thấy con rắn đen và con rắn trắng vẫn ngoan ngoãn nằm im tại chỗ, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào tôi, không có ý định bỏ trốn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đặt hai con rắn vào chiếc tổ bằng khăn quàng cổ bằng lông mềm mại.
Con rắn trắng dường như đã quá yếu, không còn sức lực để di chuyển, nó chỉ im lặng nhìn tôi bằng đôi đồng tử lạnh lẽo, như đang quan sát và đánh giá.