Không phải đêm qua

1


Ngày đường tỷ (chị họ) ta khó sinh mà c..hết, phu quân ta rút kiếm tự vẫn.

Lúc sắp xếp di vật, ta tìm thấy chiếc hộp nhỏ mà hắn giấu đằng sau giá sách.

Bên trong toàn là những lá thư chứa đầy tình cảm và sự nhớ nhung không thể nói ra của hắn đối với đường tỷ.

Hắn ngưỡng mộ vẻ đẹp và sự cao quý của đường tỷ, cưới ta chỉ vì ta và nàng có nhiều nét tương đồng.

Thật nực cười.

Hắn là thế tử gia bị lưu lạc trong dân gian từ nhỏ, lúc trước là ta cứu hắn lúc lạnh cóng trong gió tuyết, điều trị vết thương ở chân cho hắn, giữ hắn ở lại làm thị vệ cho nhà ta.

Cũng là ta chịu phạt quỳ dưới trời tuyết, tay không cầm nến… hết lần này tới lần khác cứu hắn tránh khỏi sự gây khó dễ của đường tỷ.

Sau khi gả cho hắn, ta vì hắn mà chịu đựng bà mẫu (mẹ chồng), nhưng bây giờ hắn lại nói người hắn yêu chính là nàng.

Vì thế, sau khi được sống lại, ta thờ ơ lạnh nhạt với hắn, để hắn hưởng thụ sự tra tấn của người trong mộng.

Nhưng hắn lại hối hận.

01

“Tiểu thư, tiểu thư xem kìa, có phải là hắn sắp c..hết hay không!”

Trời đông giá rét, tuyết rơi như lông ngỗng tích tụ dày hơn một tấc, trong một ngõ hẻm hẻo lánh, một thiếu niên lang mặc y sam mỏng manh cuộn mình trên mặt đất, đầy người vết thương.

**(y sam: y phục; áo quần; khăn áo, thường chỉ y phục cũ, quê mùa, rách rưới, không đẹp)**

Thanh Hành, tỳ nữ thiếp thân thường xuyên theo ta chẩn bệnh từ thiện, theo bản năng xách hòm thuốc nhỏ muốn đến cứu người, nhưng ta lại đè tay của nàng lại, đi thẳng về nhà.

“Đi thôi, sắp muộn giờ đến lễ cập kê của đường tỷ rồi.”

Thanh Hành khó hiểu nhìn ta.

“Tiểu thư, chúng ta mặc kệ người đó sao?”

“Mỗi người sinh ra đều có số mệnh riêng, có người có thể giúp, có người không thể giúp.”

Thanh Hành dù không rõ ý của ta nhưng vốn rất trung thành với ta đã lập tức gật đầu nói: “Được, tiểu thư lựa chọn nhất định là đúng.”

Ta cười cười, không nói tiếp nữa.

Cô nương ngốc Thanh Hành này không biết, ta đã từng vì cứu nam nhân kia, mà đã một lần lựa chọn cuộc sống sai lầm đến khó tin.

Ta là cô nhi của Phủ Viễn tướng quân, phụ mẫu đều mất từ khi còn nhỏ, mặc dù được bệ hạ ca ngợi là cô nhi trung liệt, nhưng không có danh tiếng, sau lưng cũng không có quyền thế và chỗ dựa, từ lúc tám tuổi đã được tộc lão trong nhà giao cho thúc phụ chăm sóc cho đến lúc cập kê.

Ta quyết tâm làm một nữ y, hằng ngày đều say mê học y thuật, thường xuyên ra ngoài chẩn bệnh từ thiện cho bách tính nghèo khổ, kiếp trước cũng vào ngày này, ta cứu Đoàn Thừa Dục sắp c..hết cóng.

Khi đó không ai biết, hắn chính là nhi tử độc nhất của Thành Vương phi bị thất lạc từ thuở nhỏ.

Ngày Thành Vương phi và hắn nhận thân, Đoàn Thừa Dục nói hắn rất yêu ta, hứa sẽ cưới ta làm chính thê.

Về sau cho dù ta ba năm không sinh con, hắn cũng tuyệt đối không nạp thiếp.

Trong lúc nhất thời, ta từ một cô nương ăn nhờ ở đậu trở thành đối tượng được cực kỳ hâm mộ của quý nữ nhân kinh thành.

Nhưng vào ngày đường tỷ khó sinh mà c..hết, vị phu quân luôn miệng nói yêu ta lại rút kiếm tự vẫn.

Trong khi sắp xếp di vật, ta tìm thấy chiếc hộp nhỏ mà hắn giấu đằng sau giá sách.

Bên trong toàn là những lá thư chứa đầy tình cảm và sự nhớ nhung không thể nói ra của hắn đối với đường tỷ.

Hắn ngưỡng mộ vẻ đẹp và sự cao quý của đường tỷ, cưới ta chỉ vì ta và đường tỷ có nhiều nét tương đồng.

Nhưng sau khi ta đưa hắn vào phủ làm thị vệ, đường tỷ Giang Vãn Nguyệt của ta rõ ràng vẫn không ưa hắn.

Lúc trước khi ta gặp lại Đoàn Thừa Dục, hắn chỉ mặc áo dài quỳ gối giữa sân, trong tay còn giơ cao nến đỏ đang cháy.

Dầu nến nóng đọng lại trong lòng bàn tay hắn, gây ra không biết bao nhiêu vết phồng rộp rịn m..áu. Tất cả những thứ này, chỉ vì Giang Vãn Nguyệt cảm thấy hắn nhìn mình quá nhiều mà thôi.

Sau này ta nhiều lần tìm cách bảo vệ hắn, nhưng hôm nay ta lại nhìn thấy trong thư hắn viết: [Ta yêu Vãn Nguyệt.]

Ta trầm mặc đọc những suy nghĩ mà hắn chưa từng bày ra trước mặt người khác. Thì ra ngay từ đầu hắn đã yêu Giang Vãn Nguyệt.

Từ nhỏ bị dưỡng phụ dưỡng mẫu ngược đãi, bị người ta xem thường, nội tâm hắn rất tự ti. Ta đối với hắn tốt đến mức hắn cảm thấy có được quá dễ dàng, cao quý như Giang Vãn Nguyệt khiến hắn cảm thấy nàng là người tình trong mộng không thể chạm tới.

Giang Vãn Nguyệt mỹ mạo xuất chúng, cho dù nàng ngang ngược kiêu căng, trong mắt Đoạn Thừa Dục thì đó cũng là chuyện đương nhiên.

Hắn thích nhìn nàng, khao khát có thể hái trăng trên trời xuống. Nhưng hắn chỉ là một thị vệ, chỉ có thể yên lặng bảo vệ Giang Vãn Nguyệt. Sau đó, hắn thành Thế tử, Giang Vãn Nguyệt lại sớm thành thân gả đến phủ Thừa tướng. Từ đó, bọn họ không còn khả năng bên nhau.

Để có thể thường xuyên nhìn thấy nàng, hắn liền cưới ta, vì ta có nhiều nét tương đồng với Giang Vãn Nguyệt, hắn xem ta là thế thân của đường tỷ.

Khó trách, khó trách hắn luôn muốn cùng ta đi thăm hỏi thúc phụ. Thì ra hắn chỉ muốn gặp được người trong lòng của mình.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.