“Tuệ Tuệ, em không muốn gặp anh đến vậy sao?”
Trong di ảnh, cô gái nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng vô cùng, khiến tôi nhớ đến những ngày đầu mới yêu nhau, cô ấy luôn cười với tôi như vậy.
Bây giờ muốn gặp lại một lần cũng không được nữa.
“Em không còn giống như trước kia nữa, chúng ta đều đã thay đổi rồi.” Tôi quỳ trong linh đường, cúi đầu lẩm bẩm: “Số tiền đó, thì ra là em dùng để mua mộ phần, sao lại chôn cất ở thành phố Châu, sao lại cách xa anh đến vậy?”
Nếu anh muốn gặp em thì phải đi đâu tìm đây, phải đến nơi nào mới tìm được em?
“Cuối cùng anh cũng biết, em vốn dĩ không hề quan tâm đến chiếc nhẫn, là cố ý đuổi anh đi, ngay cả lần gặp cuối cùng cũng không cho anh. Tống Tình rất nghe lời em, không cho anh đến đưa tang em, cũng không cho anh chạm vào em. Lần này là anh thừa dịp bọn họ không có ở đây, lén lút vào.”
Thật nực cười, trước đây khi em bảo anh về nhà, anh đã không muốn, bây giờ muốn gặp em, lại chỉ có thể lén lút.
“Nhưng Tuệ Tuệ, chúng ta từng là người thân thiết nhất của nhau.”
Tim tôi đau như cắt, nếm trải mùi vị của chia ly: “Dạo này anh thường xuyên nằm mơ, nhớ lại rất nhiều điều mà anh đã bỏ qua. Rõ ràng anh yêu em như vậy, tại sao lại có thể chấp nhận người khác chứ? Tuệ Tuệ, anh yêu em giống như em yêu anh vậy, mà sao anh lại quên mất.”
Tôi cúi đầu, nước mắt rơi xuống đất: “Tại sao phải đợi đến khi em ra đi rồi, anh mới nhận ra mình yêu em nhiều như vậy, mới dần dần nhớ ra, em là người quý giá nhất của anh.”
“Tuệ Tuệ, anh nhớ em lắm, nhớ đến mức chẳng còn sợ gì nữa. Anh biết em sợ đau, sợ tối, nên anh sẽ nhanh chóng đến với em, đừng nhẫn tâm đuổi anh đi nữa.”
“Tuệ Tuệ, lần cuối cùng, anh xin em, hãy đến trong giấc mơ của anh, đưa anh đi cùng, được không?”
Tôi mỉm cười chua chát: “Thôi vậy, em đã chán ghét anh từ lâu rồi, anh chỉ có thể tự mình đến nhận lỗi với em thôi.”
Từng nghĩ rằng tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn, cho đến hôm nay mới bừng tỉnh ngộ, là tình yêu đôi lứa mới có thể vượt qua mọi khó khăn.