Giới thiệu
Trên sân khấu của chương trình “Minh tinh đoạt bảo”, nữ diễn viên thông minh, xinh đẹp An Dã đã lựa chọn phương án trợ giúp từ bên ngoài như thể lệ chương trình đã đề cập.
Qua chiếc tai nghe, giọng nói gấp gấp của đạo diễn vang lên rõ mồn một: “Số điện thoại trợ lý của An Dã gọi mãi không thông. Mau đưa điện thoại của An Dã đây! An Dã, trợ lý hiện trường sẽ đưa điện thoại lên cho cô, cô tự chủ động tìm người nhé.”
Đầu óc An Dã trống rỗng ngay tức khắc nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, vừa gật đầu vừa ấn máy gọi. Đang trên sóng livestream nên cô không có nhiều thời gian suy nghĩ, chỉ có thể bấm gọi cho người đầu tiên trong lịch sử trò chuyện gần nhất: Trì Thác, chủ nhiệm đoàn luật sư.
Cuộc gọi đã được kết nối. Không đợi cô kịp mở miệng, người ở đầu dây bên kia đã cất giọng khàn khàn ngái ngủ: “An Cửu Cửu, tối qua em lấy bút lông dầu vẽ hình con rùa lên mặt anh đúng không?”
An Dã: “…”
MC: “…”
***
Sau buổi phát sóng, tài khoản WeChat của An Dã bắt đầu bị oanh tạc, người châm ngòi lửa không ai khác ngoài Trì Thác, chủ nhiệm nhiệm đoàn luật sư của An Dã.
Trì Thác: [Top một hot search trên Weibo hiện giờ là cuộc hôn nhân bí mật của nữ diễn viên An Dã.]
An Dã: [Kiện tội phỉ báng!]
Trì Thác: [Bài đăng thu hút nhiều lượt quan tâm nhất là chuyện tình yêu kéo dài nhiều năm của An Dã với một nam diễn viên là ảnh đế, giữa hai người còn có một cậu con trai.]
An Dã: [Nam diễn viên nào cơ?]
Trì Thác: [???]
An Dã: [… Kiện tội vu khống!]
Trì Thác: [Em đã viết bản thảo truyền thông cho studio chưa? Gửi đây anh xem.]
An Dã: [Người giúp đỡ là bạn thân lâu năm của em, cô ấy sẽ sử dụng công cụ biến âm. Anh đừng lo!]
Trì Thác: [… Em thử đi? Em mà đăng lại quá năm trăm lần, anh sẽ kiện em tội phỉ báng!]
***
“Này Trì Thác, đấy còn không phải là vì cậu còn ít tuổi hay sao?”
Cậu bạn ngồi cùng bàn bày ra vẻ mặt lo lắng, cố tình nuôi râu để tỏ vẻ như đã trải qua đủ sóng gió cuộc đời, dùng cùi chỏ tay chọc chọc vào cậu thiếu niên bên cạnh, thấp giọng nói tiếp: “Mà này, tại sao cô ấy lại phải chạy dưới cái nắng gay gắt thế kia nhỉ? Đã học lên tới lớp mười một rồi mà vẫn còn áp dụng hình phạt kiểu này nữa à?”
Cậu thiếu niên tên Trì Thác ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặt không cảm xúc, sau đó lại cúi đầu tiếp tục chuyên tâm giải đề.
Trong lớp tự học vào một buổi chiều hè như hôm nay, cậu bạn ngồi bên cạnh cứ nhấp nha nhấp nhổm, không chịu ngồi yên. Cậu ta kéo ghế xích lại gần Trì Thác: “Trước kia không phải hai người các cậu có mối quan hệ khăng khít lắm sao? Cớ gì hai năm qua lại rạn nứt thế?”
Trên khuôn mặt nửa non nớt nửa trưởng thành mọc hai nốt mụn của cậu ta lộ rõ vẻ phấn khích hóng hớt: “Có thật như lời người ta nói không? Hai người yêu nhau từ hồi cấp hai, đến khi lên cấp ba thì chia tay hả?”
Trì Thác liếc xéo một cái, nụ cười trên mặt cậu bạn cùng bàn đông cứng lại. Cậu ta đưa tay xoa xoa mũi, bất mãn: “Cũng chỉ nói đùa thôi mà, cậu không cần nhìn tôi như thế.”
Lời vừa dứt, cậu ta bị Trì Thác cho ăn một đập.
Nguyên nhân khiến cậu bạn này sợ hãi khi bị liếc xéo như thế này vốn dĩ xuất phát từ việc Trì Thác quá xinh trai. Một lần nọ, khi cậu thiếu niên Trì Thác đi ngang qua một lớp học nọ, có một nam sinh trong lớp đã huýt sáo, chỉ nói bâng quơ một câu: “Ui cha, bộ n.g.ự.c đó, vòng eo đó, lại được thêm cả đôi chân…”. Trước khi cậu ta kịp thở dài thì đã bị anh thụi cho một đ.ấ.m vào bụng, đau đến mức nôn sạch đồ ăn tối qua. Ánh mắt của Trì Thác lúc đó cũng giống như lúc này.
Còn nhớ khi đó, Trì Thác đã cảnh cáo nam sinh nọ một câu thế này: “Giữ mồm miệng cho sạch sẽ vào!”. Thực ra trong lòng cậu ta biết rõ cái miệng mình còn chưa nói ra câu nào bẩn thỉu nhưng cũng không phản bác lại, chỉ bất mãn lầm rầm mấy câu.
Trì Thác là người không dễ chọc vào, từ nhỏ đã học võ tự do. Năm lớp mười một, anh chạm trán một nhóm côn đồ ở cổng sau của trường, một mình chấp tất, đánh cho mấy tên đó ngã rạp dưới đất mà bản thân anh chỉ bị vài vết xước nhẹ trên mặt. Kiểm tra CCTV cho thấy, khi đó, nhóm côn đồ đang chặn đường tống tiền học sinh của trường, là anh đã dũng cảm hành động ngăn chặn, cho nên bọn chúng phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Hơn nữa, ở Trì Thác luôn có cảm giác rất khó nắm bắt. Không giống như cậu ta nuôi râu lởm chởm để tỏ vẻ trưởng thành, ở Trì Thác luôn hiện hữu một thứ khí chất bức người, không cần nói gì vẫn khiến người ta vô thức thấy sợ. Bình thường anh không thích nói nhiều, nếu có điều gì không hài lòng, anh sẽ dùng ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn chằm chằm vào người ta.
Cậu bạn cùng bàn thức thời ngậm miệng, im lặng kéo ghế quay về chỗ ngồi của mình. Trì Thác đứng dậy, xin phép ra ngoài đi vệ sinh, trước khi ra khỏi chỗ còn liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ thêm lần nữa.