Không Thể Rời Xa

Chương 1,2,3,4: Tôi không cần anh nữa.


1.

Năm 20 tuổi, cha mẹ qua đời vì bệnh tật, tôi buộc phải tiếp quản doanh nghiệp gia đình. Bề ngoài tập đoàn trông có vẻ bình yên, nhưng thực chất sau lưng lại có vô số người dòm ngó vị trí này.

Nhiều người không ưa việc tôi trẻ tuổi và thiếu kinh nghiệm, họ âm thầm giăng bẫy sau lưng tôi.

Bất đắc dĩ, tôi đã thuê một vệ sĩ.

Trong đám đông, Tạ Cảnh lọt vào tầm mắt tôi. Ngũ quan rõ ràng, khí chất nổi bật, toàn thân tỏa ra hormone nam tính, ngay cả khi mặc vest vẫn có thể nhìn thấy đường nét cơ bắp của anh, nhìn là biết người đàn ông này rất giỏi đánh nhau.

Những năm theo tôi, anh rất tận tụy và trách nhiệm. Thời gian đầu cùng tôi chịu nhiều khó khăn, bị người ta mưu hại là chuyện thường.

Có lần tôi bị người ta bắt cóc, kéo vào rừng sâu núi thẳm, lúc đó tôi thực sự nghĩ mình sẽ không thoát nổi.

Khi ấy tôi nghĩ: ch/ết thì ch/ết, sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Nhìn con d/ao sắp chạm vào cổ tôi.

Ngay khắc cuối cùng, Tạ Cảnh xuất hiện, anh đ.ấ.m bay hai chiếc răng của kẻ cầm dao. Một mình anh đánh hơn chục người, như thể không màng đến tính mạng. Nhưng vẫn thay tôi đỡ một nhát dao, miệng vế/t th/ương bung ra. Má/u chảy khắp nơi, đó là lần đầu tiên tôi gặp phải tình cảnh như vậy.

Tôi khóc nức nở, cả người run rẩy không ngừng.

Rõ ràng mặt anh đã trắng bệch, nhưng vẫn giả vờ như không có gì và an ủi tôi. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

“Đừng khóc, không đau đâu.” Vừa dứt lời anh bất ngờ ngất trong lòng tôi, mặt trắng bệch, lông mi khẽ run.

Anh hôn mê ba ngày trong bệnh viện mới tỉnh lại, tôi lo lắng đến phát điên.

Sau đó, trên lưng anh để lại một vết sẹo đáng sợ.

Mấy năm nay, tập đoàn ngày càng ổn định, những kẻ có ý đồ xấu cuối cùng cũng chịu im lặng.

2.

Những lúc rảnh rỗi, điều tôi thích nhất là trêu chọc Tạ Cảnh. Nhìn anh chịu đựng trong đau khổ, tâm trạng tôi tốt hẳn.

Tôi ngồi trên đùi anh, tay từ yết hầu trượt xuống.

Rõ ràng mắt anh đã đỏ lên, cơ thể cũng có sự thay đổi, nhưng giữa kẽ răng vẫn phát ra mấy lời kiềm chế: “Tiểu thư, đừng.”

“Vậy anh xin tôi đi.”

Tôi chọc chọc vào cơ bụng của anh, cố ý áp sát vào, giọng điệu đầy ác ý.

Anh im lặng, mắt đỏ ngầu nhìn tôi chằm chằm.

Sau khi uống rượu xong, tôi say sưa ngồi trên bậu cửa sổ. Quay lại vẫy tay gọi Tạ Cảnh đang đứng ở cửa.

Anh bước đến trước mặt tôi, đôi mắt sâu thẳm không một gợn sóng, lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi giơ ly rượu vang lên.

“Anh uống một ly không?”

Tạ Cảnh lắc đầu.

“Ôm tôi đi.”

Tôi dang tay về phía anh, người đàn ông đón lấy, ôm tôi lên một cách vững chắc.

Tôi vòng tay ôm cổ anh, cảm nhận hơi ấm từ người anh ấy.

“Tôi không còn gia đình nữa.” Tôi vùi mặt vào n.g.ự.c anh ấy, khẽ thì thầm.

Rồi không kìm được mà nức nở.

Nghe thấy lời đó, Tạ Cảnh ngẩn ra một chút, đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.

Tôi cố tình đổ rượu vang lên lưng anh. Nhân lúc anh cúi người đặt tôi lên giường, tôi cố ý để môi mình lướt qua má anh.

Không biết là do say hay vì ánh sáng không đủ, tôi thấy hình như Tạ Cảnh đỏ mặt.

“Cởi ra.” Tôi ra lệnh.

Anh nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo sơ mi đã ướt ra. Ánh trăng khắc họa rõ nét đường cơ bắp của anh, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng cơ n.g.ự.c phập phồng.

Tạ Cảnh dường như chưa bao giờ trái lời tôi.

Nếu không vì biết anh cần công việc lương cao này để chữa bệnh cho mẹ mình, tôi thật sự sẽ nghĩ rằng anh có ý đồ gì với tôi.

Nhìn gương mặt lạnh lùng bất biến của anh ấy, đột nhiên tôi thấy chán.

“Ra ngoài.”

Tạ Cảnh không ngoảnh đầu lại, rời đi ngay lập tức.

Tôi vùi mặt vào chăn, để nước mắt thấm ướt ga giường.

Lại là một đêm mất ngủ, sáng hôm sau, tôi thức dậy với đôi mắt sưng húp.

Mở cửa ra liền thấy Tạ Cảnh đứng ở cửa. Tóc anh ấy rối bù, quầng thâm dưới mắt đã tím lại.

Tôi ngạc nhiên: “Anh thức cả đêm à?”

Tạ Cảnh không nói gì, cúi đầu có vẻ bối rối, coi như thừa nhận.

Tôi biết anh lo lắng cho tôi, hôm qua là ngày giỗ của cha mẹ tôi.

“Không cần đâu, lần sau tôi sẽ tăng lương cho anh.”

Tôi vỗ nhẹ vào n.g.ự.c anh, ra hiệu rằng không cần lo lắng cho tôi.

Tạ Cảnh là người duy nhất biết tôi bị trầm cảm.

3

Bao lâu nay, nếu nói tôi chưa từng động lòng với Tạ Cảnh thì cũng không đúng. Khi rảnh rỗi, tôi cũng đã thử thăm dò anh vài lần.

Ngầm ám chỉ anh có thể hôn tôi.

Ám chỉ rằng tôi thích anh.

Ám chỉ rằng chúng tôi có thể thay đổi mối quan hệ này.

Nhưng anh ấy dường như không hiểu.

Thôi, người có tình thì không cần dạy, người vô tâm thì có dạy cũng không hiểu. Ép buộc không bao giờ có kết quả tốt, tôi cũng không nhất thiết phải yêu đương.

Nhưng tôi lại thích cái bầu không khí mập mờ giằng co này, nên thói quen trêu chọc anh mỗi khi rảnh rỗi vẫn tiếp diễn.

Ngày mốt là sinh nhật của Tạ Cảnh, để cảm ơn anh vì đã cùng tôi đồng cam cộng khổ suốt bao năm qua, tôi đặc biệt tự tay làm một chiếc bánh.

Trước đây tôi bận rộn không ngừng, nhưng năm nay cuối cùng cũng có thời gian để ở bên anh trong ngày sinh nhật.

Làm xong bánh thì đã gần 11 giờ đêm, tôi vội vàng đến bệnh viện. Vừa chạm vào tay nắm cửa, bên trong phòng bệnh đã vang lên tiếng đùa giỡn.

Qua cửa kính, tôi thấy một cô gái bôi bánh kem lên mặt Tạ Cảnh.

Anh không hề giận, thậm chí còn cười dịu dàng.

Cô gái rất dễ thương, trông là biết thuộc kiểu năng động hoạt bát, hoàn toàn khác tôi. Mẹ anh cũng ở bên cạnh, đùa giỡn vui vẻ, nụ cười đầy hạnh phúc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy một biểu cảm sinh động như vậy trên gương mặt Tạ Cảnh.

Thì ra anh thích kiểu người như thế.

4.

Tôi tự cười chế giễu, cuối cùng mình cũng chỉ là bà chủ của anh ta mà thôi, tôi cầm bánh trở về.

Tôi ăn nửa chiếc bánh với rượu, uống đến mức không biết trời đất gì nữa, rồi nằm lười trên thảm trong phòng khách. Áo sơ mi mở rộng, để lộ xương quai xanh trắng trẻo, khe n.g.ự.c thấp thoáng cũng dần lộ ra.

Khi Tạ Cảnh trở về, anh thấy cảnh tượng như vậy.

Vì muốn bảo vệ tôi tốt hơn, Tạ Cảnh luôn sống chung với tôi.

Thấy anh ấy về, tôi có chút ngạc nhiên, vốn dĩ đã nghĩ anh sẽ không về nữa.

Nhìn tôi, anh sững lại một lúc lâu rồi mới tiến đến, ngồi xổm trước mặt tôi, yết hầu chuyển động lên xuống, ánh mắt bối rối lướt đi chỗ khác.

Nhìn chiếc bánh còn lại trước mặt tôi, mắt anh co rút lại.

Anh cẩn thận hỏi: “Cô chuẩn bị cho tôi à?”

Dường như tâm trạng hôm nay của anh rất vui, giọng điệu cũng dịu dàng hơn nhiều.

Tôi gật đầu.

Anh cắt một miếng bánh, ăn từ từ như đang thưởng thức sơn hào hải vị. Ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt anh dường như sáng lấp lánh.

“Ngon lắm.”

Tôi nhận ra lời khen của anh là thật lòng, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

Tối đó, Tạ Cảnh lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi, lắng nghe tôi lảm nhảm những chuyện linh tinh. Lúc thì tôi dựa vào vai anh ấy, lúc lại muốn nằm trên đùi anh.

Anh cứ để mặc tôi làm gì thì làm.

Có lúc, tôi đang nói dở lại vô cớ rơi nước mắt, anh sẽ nhẹ nhàng dùng giấy lau đi.

Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt anh, tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, tim lại đập mạnh.

Không thể để anh ở bên mình nữa, nếu phải chứng kiến anh từng bước kết hôn với người khác, tôi có lẽ sẽ phát điên.

Khi trời dần sáng, tôi lấy ra một tấm thẻ, nhét vào tay anh.

“Trong thẻ có 30 triệu.”

Tôi nhìn thấy ánh mắt Tạ Cảnh chuyển từ kinh ngạc, khó hiểu sang sợ hãi.

“Ý cô là gì?”

Tôi nuốt cơn nghẹn đắng nơi cổ họng.

“Tôi không cần anh nữa.”

“Tại sao?”

Tôi nghe thấy giọng anh hơi run rẩy, cũng nghe thấy giọng mình lạnh như muốn đóng băng.

Chẳng lẽ số tiền này vẫn chưa đủ để chữa bệnh cho mẹ anh sao?

“Không có tại sao.” Tưng chữ đều nói một cách bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đau như bị hàng nghìn mũi kim đâm.

Không thể nói với anh là vì tôi thích anh, không muốn nhìn thấy anh kết hôn với người khác được.

Tôi đứng dậy rời đi, cố gắng để bước chân mình trông bình thường.

“Tôi sẽ chuyển thêm 30 triệu nữa vào thẻ.”

Điều tôi không nhìn thấy là người đàn ông sau lưng lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt tôi, khóc như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.