Không Thể Rời Xa

Chương 8,9: Anh… học trên mạng.


8.

Anh thở hổn hển, tóc tai rối bù, đột ngột kéo tôi vào lòng, cằm anh tựa trên đầu tôi. Tôi tựa vào n.g.ự.c anh, có cảm giác như tim anh sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sau khi buông ra, anh lại xoay tôi vài vòng.

“Em sao rồi?”

“Chỉ bị thương nhẹ thôi.”

“Để anh đưa em đến bệnh viện.”

Tôi lắc đầu: “Đã xử lý rồi, đưa em đến đồn cảnh sát trước đi.”

Tạ Cảnh im lặng nhìn tôi vài giây, anh biết rõ anh không thể cãi lại tôi.

“Được thôi.”

Trong xe.

“Lần này em có biết ai đã ra tay không?”

“Có vài người đáng nghi, nhưng vẫn chưa thể xác định ngay.”

“Không ngờ đám người già đó lại không giữ được bình tĩnh.”

“Mấy năm gần đây, tình hình nội bộ tập đoàn thế nào rồi?”

“Tốt hơn so với hai năm trước, nhưng có một cô gái trẻ hơn quản lý thế này, làm gì có ai tâm phục khẩu phục chứ.”

Tôi trấn tĩnh lại, trong lòng thầm đưa ra một quyết định, ngẩng đầu nhìn Tạ Cảnh.

“Ngày mai anh có rảnh không?”

“Nếu em tìm anh thì chắc chắn là có rảnh rồi.”

“Vậy chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé.”

Ánh mắt chúng tôi giao nhau, tôi nhìn thấy trong đôi mắt anh ánh lên tia hy vọng, như muốn nuốt chửng tôi.

Nhìn quyển sổ đỏ trước mặt, tôi vẫn cảm thấy hơi mơ hồ.

“Vậy sau này anh có thể chuyển về nhà em sống không?” Tạ Cảnh dò hỏi, mắt anh nhìn thẳng về phía trước, trông có vẻ như đang tập trung lái xe, nhưng những giọt mồ hôi trên trán lại tố cáo sự lo lắng  sâu trong lòng.

“Ừ, được.” Tôi không tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác không gian trong xe đột nhiên trở nên nóng bức.

Theo yêu cầu của tôi, chúng tôi không tổ chức đám cưới, chỉ thông báo đơn giản cho một số người.

Ai mà biết cuộc hôn nhân này có thể kéo dài bao lâu.

Tắm rửa xong, tôi đứng bên cạnh nhìn Tạ Cảnh đang ngồi trên giường.

Sự ám muội, ngượng ngùng và căng thẳng hòa quyện trong không khí khiến vành tai tôi dần đỏ lên.

Đã lâu không gặp, tôi lại thấy có chút gượng gạo khi đối diện với Tạ Cảnh.

“Hay là… anh về phòng cũ ngủ nhé.” Tạ Cảnh đứng dậy định đi.

“Không cần, dù sao cũng cần thời gian để thích nghi mà.”

Bóng tối làm cho cảm giác của con người trở nên mạnh mẽ hơn. Nằm bên cạnh Tạ Cảnh, cảm thấy tim mình đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của cả hai.

“Tạ Cảnh.”

“Sao vậy?”

“Em muốn có một đứa con.”

Sau đó là một khoảnh khắc im lặng kéo dài, anh đột nhiên áp lên người tôi.

“Chắc chắn chứ?” Giọng nói của Tạ Cảnh trở nên nặng nề hơn, ánh mắt anh nóng bỏng nhìn tôi.

“Ừm ừm.” Tôi gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn anh.

Ngay giây tiếp theo, những nụ hôn dày đặc trút xuống. Hơi thở hòa quyện vào nhau, nóng rực cả đôi tai, làm trái tim cả hai thêm bùng cháy.

Tạ Cảnh nhẹ nhàng luồn tay vào vạt áo, khiến cả cơ thể tôi khẽ run lên.

Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng trong đêm tối, cảm xúc không thể nói thành lời lấp đầy đôi mắt anh.

“Đừng sợ.”

Tôi chủ động ôm lấy cổ anh, đáp lại đầy nhiệt tình.

“Tôi không sợ đâu, quên rồi à, lúc trước ai là người khiến anh đỏ mặt hả?” Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào anh không rời.

Tạ Cảnh không có kinh nghiệm, nhiều lần làm tôi đau đến bật khóc.

Hai tay ôm cổ anh của tôi khẽ run, miệng không kìm được mà bật ra một tiếng rên khẽ.

Anh áy náy hôn đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, nhưng sức lực bên dưới lại không hề giảm bớt.

Trong cơn mê man, tôi nghe thấy anh nói.

“Khởi Niệm, anh sẽ không rời xa em nữa.”

9.

Vài ngày sau, trợ lý mang hồ sơ chuyển khoản đến tìm tôi.

Tôi mỉm cười, đúng như dự đoán.

“Tiểu Lý, mang theo vài người đi với tôi.”

“Anh cũng đi.” Tạ Cảnh đẩy cửa bước vào.

“Sao anh lại đến đây?”

“Chuyện của vợ thì anh tất nhiên phải quan tâm rồi.” Tạ Cảnh tự nhiên ôm lấy vai tôi.

Trước đây sao tôi không nhận ra anh lại lém lỉnh thế này nhỉ,

“Ông Trương, ông là người lớn tuổi rồi, sao lại hồ đồ thế này?”

Trong phòng chỉ có tiếng gót giày cao gót nghiền nát ngón tay.

“Năm đó nếu không có cha tôi, các ông còn không có chỗ ngồi như bây giờ đâu.”

“Cô nhóc, đừng tưởng rằng ngồi trên cái ghế đó vài năm thì ghê gớm lắm. Một tập đoàn lớn như thế, người không phục cô đầy rẫy.”

“Bốp.”

Tạ Cảnh trực tiếp giẫm gãy ngón tay bên kia của ông ta. Ánh mắt anh nhìn tôi đầy tự hào, như một chú chó con đợi được khen.

“Tiểu Lý, đánh một trận rồi đưa đến đồn cảnh sát.” Tôi bước đi trước, Tạ Cảnh lon ton theo sau.

Trong xe.

“Vợ à, anh giỏi không?” Mắt Tạ Cảnh lấp lánh nhìn tôi, trông như một đứa trẻ.

“…”

“Giỏi.”

“Vậy có thưởng gì cho anh không?” Tạ Cảnh nhìn tôi đầy nịnh nọt.

“Thưởng cho anh tối nay nấu cơm.”

“Tạ Cảnh, trước đây anh… rõ ràng không thế này mà? Anh bị trúng tà à?”

… Tôi nhìn Tạ Cảnh, thấy anh tỏ vẻ nghiêm trọng như thể có cả vạn tảng đá đang đè nặng trong lòng.

“Anh… học trên mạng.” Anh liếc trộm tôi với vẻ lo lắng.

“…”

“Anh cứ làm thế nào cảm thấy thoải mái là được, không cần phải học những thứ đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.