Ngoại truyện: (Góc nhìn của nam chính).
Mẹ tôi bị bệnh nặng cần gấp tiền chữa trị, tôi đã phải chọn làm vệ sĩ. Công việc nguy hiểm nhưng lương rất cao.
Rất nhanh tôi gặp được chủ nhân đầu tiên của mình. Đó là một cô gái ngoại hình rất trẻ, rất xinh đẹp, chính là kiểu đẹp rạng rỡ như thể đang tỏa sáng vậy.
Tôi rất biết ơn cô ấy, cô trả lương cho tôi cao gấp nhiều lần so với các công việc khác. Tôi biết cô là đại tiểu thư nhà họ Khởi, nghe nói cô bị ép tiếp quản doanh nghiệp gia đình, hiện tại tình hình trong tập đoàn rất không ổn định.
Để bảo vệ cô ấy tốt hơn, tôi chuyển vào ở trong nhà cùng cô ấy.
Đêm đó, tôi căng thẳng đến mức không thể chợp mắt. Rất nhanh liền nhận ra tình hình bất ổn đến mức nào.
Trên đường, có người cố ý đ.â.m xe.
Trong nhà, có người bị bắt cóc.
Trong công ty, có người gây rối.
Vì cứu cô ấy nên tôi đã bị thương, nhìn thấy tôi trong bộ dạng thương tích đầy mình, nước mắt người con gái ấy rơi như những viên ngọc quý.
Hóa ra, thực sự có người khóc mà cũng có thể đẹp như thiên thần.
Nhìn cô ấy mỗi ngày làm thêm giờ, học cách quản lý công ty, xử lý tài liệu, thức trắng đến mức quầng thâm hiện rõ dưới mắt.
Cô ấy đã phải chịu đựng nhiều khó khăn đến thế, không ai hiểu rõ hơn tôi.
Tôi đã đi cùng cô đến bệnh viện, phát hiện ra cô ấy bị trầm cảm.
Nhìn bóng lưng gầy gò của cô gái ấy, tôi vừa cảm thấy sốc vừa đau lòng.
Tôi rất muốn giúp, cũng rất muốn ôm cô khi cô buồn, an ủi cô, nhưng tôi chỉ là một vệ sĩ.
May mắn công sức không uổng phí, công ty cuối cùng đã ổn định.
Nhưng sau đó, cô ấy lại bắt đầu thích trêu chọc tôi.
Mỗi lần ngồi lên đùi tôi, tim tôi đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài. Nhưng tôi vẫn phải giả vờ bình tĩnh, sợ nàng sẽ phát hiện ra tình cảm của tôi dành cho cô ấy.
Mỗi lần cô ấy không vui, tôi lo lắng muốn ch/ết.
Dù biết cô rất mạnh mẽ, sẽ không làm điều gì ngốc nghếch, nhưng tôi vẫn không thể ngừng đau lòng.
Theo cô năm thứ năm, cô đã chuẩn bị cho tôi một chiếc bánh sinh nhật. Đây là lần đầu tiên cô ấy tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi rất hạnh phúc.
Nghe cô ấy nói chuyện cả đêm, tôi ngạc nhiên nhận ra đó là một niềm vui, bỗng dưng cảm thấy nếu sống như thế này cả đời cũng thật tốt.
Nhưng ngày hôm sau, cô ấy lại lạnh lùng nói với tôi: “Không cần anh nữa.”
Tại sao chứ? Cô ấy đã cho tôi rất nhiều tiền. Cô ấy nghĩ tôi ở bên cô bao năm qua chỉ vì tiền thôi sao?
Tôi rất buồn, tim đau như muốn ngừng đập. Nhưng người con gái ấy lại quay lưng rời đi mà không hề do dự.
Sau khi rời xa cô một năm, mẹ tôi qua đời. Bà ra đi thanh thản, nhờ vào số tiền mà Khởi Niệm đã cho tôi.
Tôi thực sự biết ơn cô ấy, cũng rất nhớ cô.
Trong hai năm xa cách, mỗi năm vào sinh nhật của cô, tôi đều lên chùa cầu một chiếc bùa bình an, hy vọng ông trời sẽ bảo vệ cô.
Cô ấy không biết tôi đã lén lút đứng dưới tòa nhà Khởi thị rất nhiều lần chỉ để nhìn văn phòng cô ấy mà ngẩn ngơ, nhưng tôi chưa từng gặp lại một lần nào.
Sau đó tôi mở một nhà hàng nhỏ, kiếm được chút tiền lẻ, vì Niệm Niệm từng nói cô thích đồ ăn tôi nấu.
Hai năm sau, cha ruột tôi tìm đến, ông cầu xin tôi trở về.
Tôi không muốn quay về, không muốn dính líu đến tài sản của ông. Nếu không phải vì ông bỏ rơi mẹ tôi, mẹ tôi đã không đổ bệnh, tôi cũng sẽ không mang tiếng là con riêng.
Nhưng tôi nhớ Khởi Niệm, nhớ đến phát đi/ên. Tôi muốn đứng bên cạnh cô, không muốn xa rời cô nữa.
Vì vậy, tôi quay về.
Tôi nhờ trợ lý bí mật thu thập tin tức về cô. Chẳng bao lâu sau, tôi nghe nói cô đi xem mắt.
Tôi vội vàng chạy đến, sợ rằng cô sẽ thích ai đó. Nhưng khi tôi đến, người đã ra về.
Tôi mời cô ngồi xuống trò chuyện, nhận được cái gật đầu đồng ý của nàng, tôi vui sướng không cách nào diễn tả được.
Trong bữa ăn, tôi dò hỏi cô, liệu cô ấy có muốn xem xét đến tôi không.
Cô nói sẽ suy nghĩ, vậy là tôi có cơ hội rồi!
Cô ấy đồng ý để tôi đưa về nhà. Rõ ràng tôi đã thấy xe của cô ở đó, nghĩa là cơ hội của tôi rất lớn.
Vừa về đến nhà, tôi nghe nói cô ấy bị người khác tính kế. Tôi lo lắng vội vàng chạy đến, ân hận vì không đưa cô vào tận nhà.
Đến nơi thì cô đã giải quyết xong nhưng vẫn bị th/ương. Tôi vừa đau lòng vừa một lần nữa bị sự quyến rũ của cô làm mê đắm.
Cô ấy nói ngày mai chúng tôi có thể kết hôn. Tôi vui mừng như muốn phát đi/ên.
Tôi cẩn thận chọn bộ đồ đẹp nhất cho ngày hôm sau.
Đêm đó, cô ấy còn nói muốn sinh con với tôi. Trời ơi, tôi càng ngày càng yêu cô ấy hơn nữa rồi.
Vì muốn cô ấy yêu tôi nhiều hơn, tôi đặc biệt tra cứu trên mạng. Trên mạng nói đàn ông nên chủ động một chút.
Nhưng tại sao Niệm Niệm lại nói tôi như bị ma ám chứ…
Có phải cô ấy không thích đàn ông chủ động, hay là không thích tôi?
Nhưng hơn một tháng sau, tôi tình cờ phát hiện ra bản thỏa thuận ly hôn trong tủ sách của cô ấy. Tôi không thể tin vào mắt mình.
Tại sao? Tại sao cô muốn ly hôn với tôi? Tôi cảm thấy trái tim mình vỡ nát.
Tôi uống hết chai này đến chai khác, cố gắng uống say để quên đi chuyện này. Nhưng càng uống lại càng nghĩ đến nó rõ hơn trong đầu.
Nhưng cũng nhờ thứ men say chec tiệt này đã giúp chúng tôi hóa giải mọi hiểu lầm.
Niệm Niệm nói cô ấy yêu tôi.
Dưới sự vòi vĩnh quyết liệt của tôi, chúng tôi đã tổ chức lại đám cưới.
Niệm Niệm chắc chắn là cô dâu đẹp nhất thế giới.
Một năm sau, chúng tôi cuối cùng đã chào đón thiên thần nhỏ đầu tiên cho mái ấm nhỏ này.
The end.