01
Bên ngoài màn trướng dệt hoa chạm trổ, cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Nha hoàn Liễu Nguyên nhẹ nhàng bước vào, đốt lư hương trên bàn.
Khói xanh lượn lờ, xuyên qua màn giường nhìn người nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không có chút dấu hiệu tỉnh lại.
Liễu Nguyên lo lắng nói: “Tiểu thư đã hôn mê hai ngày rồi, thuốc cho vào miệng nửa thìa nuốt nửa thìa nhổ ra, cứ thế này thì biết làm sao đây.”
Bên cạnh, Thược Dược khẽ kéo lại góc chăn: “Tướng quân đã xin chỉ đi mời Thái y rồi, tiểu thư rơi xuống nước bị kinh hãi, kại gặp tiết xuân lạnh lẽo, khỏi chậm cũng là lẽ thường.”
Người trên giường chỉ thấy toàn thân đau nhức run rẩy, trong mơ là bóng tối vô tận.
Trong mơ, Thiển Như Vân đang ra sức đè chặt cơ thể nàng, không cho nàng nổi lên mặt nước.
Làn nước hồ lạnh buốt thấm vào cơ thể, bên tai vang lên giọng nói khinh miệt của Thiển Như Vân:
“Đại sự đã thành, giờ ngươi đã không còn tác dụng gì nữa. Thay vì giữ lại ngươi khiến điện hạ chán ghét, chi bằng ngươi chết, kết thúc mọi chuyện. Vị trí Hoàng hậu, ngươi cũng nên nhường ra rồi.”
Thiển Như Vân vỗ vỗ bùn đất trên tay, người dưới hồ đã không còn sức vùng vẫy, nàng ta cười nhẹ mở miệng: “À, phải rồi, điện hạ thương nhớ tỷ tỷ. Đã ban cho phụ thân của tỷ tỷ trảm lập quyết, chắc lúc này đang hành hình rồi. Tỷ tỷ đừng sợ cô đơn trên đường, chẳng mấy chốc tỷ tỷ sẽ được đoàn tụ với người nhà thôi. Tỷ tỷ cũng đừng trách muội, quen biết một hồi, đến trước mặt Diêm Vương, nhớ là chính tỷ hại mình, đừng có báo nhầm người đấy.”
Thiển Như Vân kiêu ngạo nhìn nữ nhân dưới hồ, kiếp này cuối cùng cũng là nàng ta thắng. Đích nữ của Tướng quân thì sao chứ, vẫn không thoát khỏi tay nàng ta.
Nước hồ lạnh đến thấu xương, vẫn không thấm vào đâu so với nỗi đau trong tim.
Sở gia cả nhà trung liệt, giờ đây đều bị hủy trong tay mình.
Sở Tướng quân dũng mãnh thiện chiến trung quân báo quốc, vậy mà giờ đây lại c.h.ế.t dưới một đạo thánh chỉ, cả Sở gia không một ai may mắn thoát khỏi.
Sở Nghiên Vi chỉ thấy tim đau nhói, hận mình bị che mắt, đến c.h.ế.t mới nhìn rõ thế giới trước mắt.
Trên bờ điện hạ đang ôm Thiển Như Vân, khen ngợi: “Ái phi làm rất tốt.”
Nhìn về phía hồ nước, hắn ta hé môi mỏng: “Hoàng hậu trượt chân rơi xuống hồ, không may qua đời. Trẫm đau buồn vô hạn, niệm tình Hoàng hậu, đặc biệt truy phong Chiêu Đức.”
Nhìn đôi nam nữ trên bờ, Sở Nghiên Vi chỉ thấy cả đời này sống thật nực cười.
Nhìn nam nhân mình tự tay nâng đỡ lên ngôi, giờ đây ôm nữ nhân khác, g.i.ế.c cả nhà mình.
Hận thù ngút trời cuốn lấy linh hồn nàng từ từ bay lên, nhìn xuống toàn bộ hoàng thành.
Cách đó không xa, cửa cung đang hành quyết.
Trước pháp trường có một đám dân chúng đến đây quỳ cầu xin, nhưng đao phủ vẫn vung đao c.h.é.m xuống, Sở Nghiên Vi chưa kịp kêu lên một tiếng, đầu của phụ thân đã rơi xuống đất
02
“Đừng mà!”
Sở Nghiên Vi tim đau nhói, hét lớn một tiếng bật dậy khỏi giường, miệng vẫn còn thở hổn hển. Mở mắt ra, đập vào mắt là ánh nến ấm áp. Trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng tim đèn lách tách.
“Tiểu thư tỉnh rồi!” Liễu Nguyên kinh ngạc nói, nhanh chóng bước đến bên giường.
Nhìn người vừa tỉnh dậy trước mắt, nàng ấy không khỏi đỏ hoe mắt: “Tim đèn nổ, chuyện tốt đến. Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh rồi, mấy ngày nay làm nô tỳ sợ muốn chết.”
Sở Nghiên Vi mờ mịt nhìn mọi thứ trước mắt, đưa tay sờ lên mặt mình. Nước mắt chưa khô trên mặt khiến nàng nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng đó.
Tất cả là mơ hay là thật?
Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, trên bàn đốt loại hương nga lê nàng thích nhất, bên tường đặt thanh nhuyễn kiếm nàng yêu nhất, đó là món quà phụ thân tự tay làm cho nàng khi nàng mười tuổi.
Nhìn mọi thứ trước mắt, lẽ nào thật sự chỉ là một cơn ác mộng?
Nhưng giấc mơ này lại chân thực đến vậy.
Nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, Sở Nghiên Vi lo lắng hỏi: “Cha đâu rồi?”