14.
Mạch Đông dắt ta chạy trước, khi đi ta nhịn không được đi nắm tay Giang Tuyết Hạc.
“Chàng phải sống, ta sẽ thêu cho chàng một cái, không, một trăm chiếc khăn!”
Hắn dùng sức nắm tay ta lại, ánh mắt sáng như trăng: “Được, một lời đã định!”
Mạch Đông mang theo ta trở lại tiểu viện, dùng chốt chặn đóng cửa viện lại, lại từ phía sau vại nước lấy ra một thanh đao cao nửa người, cầm đao ngồi ở trong viện.
“Tiểu thư, mau về phòng, đóng cửa lại, trốn dưới gầm giường.”
Ta không muốn gây thêm phiền phức cho nàng ấy. Nhưng cũng không muốn để nàng một mình ở đây. Mạch Đông thúc giục: “Đi ngay, ngươi ở đây ta sẽ phân tâm!”
“Vậy ngươi cẩn thận!”
Ta không do dự nữa, xoay người đi hai bước, bỗng nhiên nghe thấy Mạch Đông quát to: “Kẻ nào!”
Quay đầu lại, thấy hai hắc y nhân hợp lực đánh rơi đại đao trong tay nàng, Mạch Đông khom lưng tránh lưỡi k//iếm của một người trong đó, thanh k//iếm kia lại rơi xuống trước ngực nàng.
“MẠCH ĐÔNG!”
Khóe mắt ta muốn nứt ra, không biết lấy sức lực từ đâu ra, hai bước nhào tới trên người nàng.
Hắc y nhân cầm k//iếm sắc bén, mạnh mẽ xoay cổ tay, lưỡi k//iếm lướt qua má ta, vài sợi tóc rơi xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, ta như rơi vào hầm băng: “Tạ Hoài Lăng?”
“Huy Âm!”
Hắn cúi người kéo ta lên, thương tiếc gạt mái tóc rối loạn bên má ta ra: “Ta tới chậm rồi.”
Ta theo bản năng đẩy hắn ra. Sắc mặt Tạ Hoài Lăng tối sầm, không thể kháng cự cầm lấy hai vai ta: “Huy Âm, nàng nghe ta nói, ta biết nàng trách ta, nhưng ta cũng có nỗi khổ tâm! Lan Nhược dù sao cũng là Công chúa, nếu ta để nàng ở lại đây, bệ hạ sẽ trách tội!”
“Ta đây ở đây thì không có chuyện gì sao?”
Ta cười lạnh: “Huống hồ, trong lòng ngươi vốn cũng chỉ có Triệu Lan Nhược, còn ta chỉ là gặp nhau diễn trò mà thôi! Tạ Hoài Lăng, ngày sinh nhật ta, lời ngươi cùng Triệu Lan Nhược nói ở thuyền hoa, ta đều nghe thấy.”
“Không phải như vậy, ta…”
Tạ Hoài Lăng bối rối lau đi nước mắt trên mặt ta: “Lúc ban đầu ta đúng thật là vì Lan Nhược mới cầu bệ hạ ban hôn cho ta và nàng, nhưng hai năm nay ở bên nhau bầu bạn, người động tâm đâu chỉ có một mình nàng?”
“Không có nàng mấy hôm nay, ta đêm không thể ngủ, nhắm mắt lại phảng phất như có thể nhìn thấy nàng còn ở bên cạnh ta…”
Hắn ôm ta vào lòng, dùng sức ôm ta. Mùi hương lạnh quen thuộc quấn quanh hơi thở.
“Ta rất hối hận. Chỉ có nàng, mới là điều tâm ta hướng tới.”
15.
Ta không trả lời, rút ra một con d//ao găm đ//âm vào ngay bụng hắn. Tạ Hoài Lăng kinh ngạc đẩy ta ra: “Ngươi muốn giet ta? Ngươi v f Triệu Lan Nhược ta đều hận không thể giet càng sớm càng tốt.”
Ta xoay người, hai tay cầm d//ao găm, sợ làm như vậy hắn sẽ không chet nên ta muốn đ//âm tiếp lần nữa. Lại bị người hầu của hắn tới đẩy ra.
“Nữ lang!”
Mạch Đông thấy ta bị đẩy ngã, kịch liệt giãy dụa, lại bị hắc y nhân giữ chặt nàng đ//ánh một chưởng vào cổ, nàng mềm nhũn ngã trên mặt đất.
“Ngươi muốn giet ta?”
Tạ Hoài Lăng không thể tin, kinh ngạc lặp lại: “Ngươi là thê tử của ta, ngươi làm sao có thể giet ta?”
Ta ngẩng đầu nhìn bảy tám hắc y nhân vây quanh người. Biết hôm nay không có khả năng giet hắn, cũng khó có thể trốn thoát khỏi tay bọn họ. Dứt khoát cười lạnh nói: “Đúng vậy, ngươi không tin có thể lại đây, để ta đ//âm ngươi thêm một nhát nữa!”
Hắn loạng choạng, Lâm Xuân vội vàng đỡ lấy hắn: “Chủ quân, nơi đây không thể ở lâu!”
Hắn nhắm mắt lại.
“Mang nàng ta đi.”
“Ta đi theo ngươi, đừng động đến nàng.”
Ta chỉ vào Mạch Đông. Tạ Hoài Lăng phất tay, người bên cạnh Mạch Đông lui về phía sau hắn.
“Tạ Hoài Lăng, nếu ngươi nhất quyết muốn mang ta trở về, tốt nhất ngươi lúc nào cũng phải phòng bị. Ngủ cũng không nên nhắm mắt.”
Hắn phảng phất như không nghe thấy. Run rẩy xoa mặt ta: “Huy Âm, ta sẽ bù đắp cho nàng, chúng ta có thể trở lại như trước, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”
“Ta sẽ khiến nàng yêu ta thêm lần nữa.”
16.
Ta được Tạ Hoài Lăng mang về Giang Thành. Hắn hiện giờ tạm trú ở phủ thành chủ, vừa vào cửa, Triệu Lan Nhược đã ngăn ta lại.
Nàng ta nhìn ta từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra một chút thất vọng.
“Ngươi đã quay về?”
Ta không muốn để ý tới nàng ta, đi thẳng vào trong. Triệu Lan Nhược túm lấy ta: “Bản Công chúa nói chuyện với ngươi, ngươi điếc sao!?”
Mạch Đông đã dạy cho ta một ít chiêu thức đ//ánh nhau của nữ tử phố phường. Nàng nói, đối với người biết võ công thì vô dụng, nhưng đối phó người bình thường có thể xuất kỳ chế thắng.
Vì thế ta bắt lấy ngón tay Triệu Lan Nhược, dùng sức bẻ ra ngoài. Nàng ta đau đớn hét lên, mạnh mẽ buông tay ra.
“Lư Huy Âm, sao ngươi dám!”
Nàng ta đau đến chảy nước mắt, dùng sức dậm chân: “Các ngươi đều là người chet sao? Đứng đó nhìn nàng ta động thủ với bản Công chúa!”
Hiện giờ người hậu và hộ vệ cho nàng ta đều xuất thân từ Tạ gia, không ai dám động thủ với thiếu phu nhân ta, chỉ có các cung nữ đi cùng nàng lên phía bắc nhào tới.
Lại bị Tạ Hoài Lăng quát dừng lại. Triệu Lan Nhược không thể tin nhìn sang, nói: “Ngươi….ngươi bị thương?”
Tạ Hoài Lăng đẩy người hầu đỡ hắn ra, đi tới bên cạnh ta: “Thê tử ta vô trạng, mạo phạm Công chúa, xin Công chúa thứ tội.”
Triệu Lan Nhược trừng to mắt: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
“Thê tử ta vô trạng, xin Công chúa thứ tội.”
Triệu Lan Nhược chỉ vào ta, thần sắc sắc bén:
“Nội tử? Ngươi nói nàng ta là thê tử của ngươi? Tạ Hoài Lăng ngươi có phải đ//iên rồi không! Ngươi đã quên…”
“Công chúa!” Giọng Tạ Hoài Lăng rất lạnh: “Xin thận trọng.”
Triệu Lan Nhược ngơ ngẩn: “Được lắm, Tạ Hoài Lăng, ngươi đừng hối hận!”
Nàng ta lạnh lùng liếc ta một cái, quay đầu bước đi. Tạ Hoài Lăng xoay người, như muốn nói gì đó với ta. Nhưng ta cũng đi theo một hướng khác.
17.
Ta tự nhốt mình trong phòng. Nghe tỳ nữ nói, cuộc công thành đã kết thúc, đại quân không thể chiếm được Ung Thành.
Ta cũng không ngạc nhiên, vốn chỉ là giả vờ tấn công. Giang Tuyết Hạc hẳn là đã phát hiện ta mất tích. Nhưng…… Ta không muốn chàng mạo hiểm.
Tạ Hoài Lăng thoạt nhìn, tạm thời sẽ không làm gì ta.
Chỉ là, một trăm chiếc khăn kia, không biết khi nào mới có thể đưa cho Giang Tuyết Hạc.
Ta không nghĩ tới chính là, Tạ Hoài Lăng lại cẩn thận đến mức này. Hắn mượn danh nghĩa bị thương và hộ tống Công chúa, đưa ta cùng Triệu Lan Nhược hồi kinh.
Trên đường đi, Triệu Lan Nhược lại tới tìm ta hai lần để gây phiền toái. Nhưng nàng ta rất nhanh đã phát hiện ta hôm nay không muốn đấu khẩu, mà là trực tiếp động thủ.
Nàng ta tự cao thân phận, không làm được chuyện đánh nhau với ta, nếu bảo cung nữ động thủ, thị vệ Tạ gia sẽ che chở cho ta, nàng ta cũng không chiếm được lợi.
Bị ta đánh hai lần, Triệu Lan Nhược cũng biết điều hơn, không tới trêu chọc ta nữa.
Ta thanh thản ổn định ở trong xe ngựa thêu khăn. Cái này là Thu Hải Đường, cái kia là Bạch Ngọc Lan.
Tạ Hoài Lăng đi cùng xe ngựa với ta, nhưng cho dù hắn nói cái gì, ta đều giống như không nghe thấy.
Hắn muốn đến ôm ta, ta liền chọn chỗ hắn bị thương dùng sức đẩy ra, miệng vết thương vốn chưa khỏi hẳn lại r//ách ra mấy lần.
Triệu Lan Nhược nhìn không vừa mắt, bảo hắn lên xe ngựa của mình. Tạ Hoài Lăng lại khéo léo từ chối.
“Ta đi chung xe với Công chúa, không hợp lý chút nào.”
Triệu Lan Nhược tức giận đến cả người phát run. Ánh mắt nàng ta liếc ta, đột nhiên tiến lên c//ướp lấy chiếc khăn thêu một nửa trong tay ta: “Lư Huy Âm, có phải ngươi cảm thấy ta rất buồn cười không? Trong lòng đang cười nhạo bản Công chúa đúng không?”
Ta rút mũi kim ra đâm vào lòng bàn tay nàng ta.
“Aaaaa! Chet tiệt! Ngươi – – ngươi! Lư Huy Âm, ta liều m//ạng với ngươi!”
Triệu Lan Nhược thét chói tai nhào về phía ta, lại bị Tạ Hoài Lăng ngăn cản, ta nhân cơ hội lại đ//âm vài cái vào cánh tay đang vung vẩy lung tung của hắn.
“Tạ Hoài Lăng! Ngươi dám đối xử với bản công chúa như thế!”
Triệu Lan Nhược đánh không tới ta, nổi trận lôi đình t//át một cái vào mặt Tạ Hoài Lăng: “Bản công chúa trở về sẽ bẩm báo với phụ hoàng, lập tức ban chet cho các ngươi!”
Ta khẽ cười một tiếng, buông rèm xuống. Hiện giờ bệ hạ trầm mê đan dược, không để ý tới triều chính, mọi việc lớn nhỏ cơ hồ đều do ba vị trọng thần xử lý – – Lư thái sư, Cao thái bảo, cùng với bá tổ phụ của Tạ Hoài Lăng, Tạ thừa tướng.
Lại càng không cần phải nhắc đến Hoàng hậu không được sủng ái, Thục phi và Triệu Lan Nhược hiện giờ danh tiếng đang thịnh nhưng cả hai đều chán ghét lẫn nhau.
Nhưng nàng ta thậm chí là thổi gió bên tai cũng thổi không lại. Bệ hạ có đ//iên mới có thể vì nàng ta mà giet chet hai vị trọng thần.
Khi thêu đến chiếc khăn thứ tám, đã đến Thịnh Kinh. Tạ Hoài Lăng trước tiên không vào cung phục mệnh, mà là đưa ta về Tạ phủ.
Mãi cho đến khi ta ngồi trong phòng, hắn mới như trút được gánh nặng.
“Huy Âm, cuộc sống của chúng ta còn rất dài.”
Hắn nửa quỳ trước mặt ta: “Ta có thể chờ, chờ ngày nàng yêu ta một lần nữa.”
Ta chỉ cầm bút, vẽ trên giấy. Chiếc khăn kế tiếp, vẽ cái gì mới được đây?