23.
Khi trở về nhà, ta có chút lo lắng. Không giống với mẫu thân một lòng chỉ vì ta trù tính, phụ thân là gia chủ Lư thị, khắc kỉ lễ nghiêm, chưa chắc có thể tiếp nhận nữ nhi ly kinh phản đạo như ta.
Đi vào chính đường, phụ thân quả nhiên mang vẻ mặt ưu sầu. Trong lòng ta lo sợ, vội vã hành lễ.
Phụ thân ngẩng đầu nhìn ta, sắc mặt hơi dịu lại.
“Về rồi thì ở trong nhà nghỉ ngơi một thời gian ngắn đi. Không phải sợ, mọi chuyện đã có phụ thân. Đợi mọi chuyện qua đi, phụ thân sẽ tính toán cho ngươi, tất sẽ không để ngươi thiệt thòi.”
Ta thử dò xét nói: “Ý phụ thân là…”
“Nữ nhi Lư gia nữ, mặc dù là tái giá, cũng xứng gả vào cao môn.”
Phụ thân vuốt vuốt chòm râu, trong mắt lại hiện lên vẻ sầu lo: “Chỉ là phản quân thế như chẻ tre, hôm nay lại chiếm Hoài Thành, ta nhiều lần khuyên bệ hạ chiếu các quận thủ quân vào kinh phò Vương, đều bị Cao Thái Bảo phản bác… Cứ như vậy, Thịnh Kinh hẳn sẽ gặp nguy!”
Trong lòng ta khẽ động. Cho dù là nữ tử khuê các như ta, cũng biết bệ hạ bây giờ không phải là một vị minh quân.
Dưới bạo chính, trên tham ô, bách tính trôi dạt khắp nơi, ăn không no bụng.
Lúc ở bắc thượng, ta nhìn thấy chính là cảnh tượng hoang tàn hoàn toàn bất đồng với Thịnh Kinh phồn hoa. Đó là người sống lâu ở Thịnh Kinh, đau khổ không thể tưởng tượng được.
Thần dân mong cầu hy vọng nghênh đón tân chính. Đây ước chừng cũng là nguyên nhân quân khởi nghĩa thế như chẻ tre.
Ta giải tán hạ nhân, thấp giọng nói: “Phụ thân, bệ hạ cũng không phải là vị vua nhân từ…”
“Nói càn! Phạm Dương Lư thị ta, theo Thái Tổ Hoàng đế chinh chiến thiên hạ, phụ tá các đời thiên tử, dốc hết tâm huyết, đến nay đã ba trăm năm! Phụ thân dạy ngươi đạo trung quân yêu nước, ngươi đều đã quên sao?”
Ta từ từ quỳ xuống.
“Phụ thân dạy con trung quân ái quốc, cũng dạy con dân trọng quân khinh! Quân chủ bạo ngược, người chịu khổ vẫn là lê dân bách tính, Lư thị tổ tiên ta theo Thái tổ Hoàng đế chinh phạt thiên hạ, chẳng phải cũng là vì lật đổ tiền triều bạo chính, trả lại thiên hạ thanh minh sao?”
Phụ thân cực kỳ giận dữ, giơ tay tát vào mặt ta. Mẫu thân vội vàng che chở ta ở phía sau: “Phu quân! Sao chàng có thể động thủ?”
Phụ thân kinh ngạc nhìn bàn tay mình một cái, trong mắt dường như có chút hối hận, nhưng vẫn nghiêm túc chỉ vào ta nói: “Nàng xem nó thành cái dạng gì rồi? Nếu ta không quản giáo nó, chẳng phải là muốn cãi thiên nghịch mệnh ư? Lư gia ta làm sao có người bất trung bất hiếu như vậy!”
Phụ thân nói xong, lớn tiếng hét ra bên ngoài: “Người đâu!”
Mấy tên tráng bộc lên tiếng rồi đi vào.
“Nhốt tiểu thư vào từ đường, không có sự phân phó của ta, ai cũng không được thả nó đi!”
Ta nhắm mắt lại.
Thật ra ta đã sớm biết, cho dù ta nói cái gì cũng khó có thể lung chuyển ngọn núi lớn tên là trung hiếu trong lòng phụ thân. Càng không cần phải nói chuyện giữa ta và Giang Tuyết Hạc.
Phụ thân sẽ chỉ nghĩ ta bị đ//iên. Ta cúi người, trán chạm đất: “Không cần, phụ thân, con không có ý định tái giá. Con muốn đến Đại Từ Quán tu hành, xin phụ thân cho phép.”
24.
Trên đường đưa ta đến Đại Từ Quán, mẫu thân không ngừng lau nước mắt. Bà không rõ vì sao ta đột nhiên lại mạnh mẽ đến vậy, không chịu khuất phục phụ thân.
Nhưng mẫu thân không trách tội ta, chỉ vuốt mặt ta nói: “Đừng sợ, mẫu thân sẽ thường xuyên đến thăm con, nếu con thiếu cái gì cứ bảo người đến nói với ta, mẫu thân lập tức đưa tới cho con. Phụ thân con bên kia, mẫu thân sẽ thay con giảng hòa, không muốn thành thân sẽ không gả, đừng nói Lư gia, gia tài của mẫu thân nuôi mấy người như con cũng dư dả.”
Nói xong, hai hàng nước mắt theo gương mặt bà chảy xuống, bà rốt cuộc nhịn không được nữa ôm ta vào trong ngực.
“Con của ta, mẫu thân nguyện sau này sẽ niệm Phật, đổi lại bình an thuận ý cho con!”
Ta dựa sát vào trong lòng mẫu thân, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm: “Có thể làm nữ nhi của người, chính là phúc khí lớn nhất của con.”
Cuộc sống trong tự quán kham khổ. Nhưng đối với ta mà nói, bây giờ ta chỉ có một cảm giác vui sướng vì đã thoát khỏi lồng giam.
Mẫu thân mang đến tám tỳ nữ ta chỉ giữ lại hai người, ta không muốn các nàng bị ép ăn chay cùng ta, mỗi ngày đuổi các nàng đến quán ăn bên ngoài dùng cơm.
Các nữ tỳ bước ra khỏi sân tối buồn tẻ, vui vẻ như một đôi chim, líu lo chia sẻ với ta những chuyện bên ngoài.
Tạ Hoài Lăng cuối cùng vẫn lấy Công chúa. Nhưng trước khi kết hôn mấy ngày, Tạ phu nhân đã nhét hai nô tỳ thông phòng vào trong phòng hắn.
Trước kia Tạ phu nhân cũng từng có hành động như vậy. Nhưng lúc đó người còn chưa tới trước mặt ta, đã bị Tạ Hoài Lăng đuổi về. Nhưng lần này, Tạ Hoài Lăng lại nhận lấy.
Hành động này chính là đang đ//ánh vào mặt Triệu Lan Nhược, Triệu Lan Nhược cũng không cam lòng yếu thế, mang theo người xông vào Tạ phủ kéo hai nữ tử đáng thương kia ra, lột sạch quần áo rồi cột ở sau ngựa kéo đi.
Tạ Hoài Lăng cũng không tức giận, đưa các nàng đến y quán trị liệu, đồng thời đưa Tạ phu nhân vào cung.
Tạ phu nhân ở trong cung Thục phi khóc một lúc lâu, mang theo hai cung nữ xinh đẹp trở về phủ, theo đó còn có khẩu dụ của Thục phi, trách cứ Triệu Lan Nhược thân là Công chúa lại không có lòng khoan dung, không biết làm gương cho nữ tử thiên hạ.
Triệu Lan Nhược là đích xuất trung cung, làm sao có thể chịu nổi ấm ức này, lập tức xông vào cung Thục phi đ//ập ph//á một trận.
Những lời đồn đoán mà các tỳ nữ nghe được dừng lại ở đây. Nửa đoạn sau, là mẫu thân tự đến nói cho ta biết.
Háo ra Thục phi mới có được một vị đan dược, tỉ mỉ luyện chế thành linh đan dự định hiến cho bệ hạ dùng.
Triệu Lan Nhược đ//ập ph//á như vậy, đã đ//ập n//át một viên linh đan. Thục phi ấm ức quỳ trên mặt đất, khóc lóc kể lể: “Công chúa từ trước đến nay luôn chán ghét thiếp, thiếp không dám lên tiếng. Nhưng linh đan này, có một vị dược liệu chính là……”
Thục phi nghẹn ngào không thể nói. Vẫn là cung nữ bên cạnh nàng nhìn không nổi, quỳ gối bên người Thục phi liều m//ạng dập đầu, lại xốc ống tay áo Thục phi lên, lộ ra dải lụa quấn ở trên cánh tay m//áu tươi đầm đìa, nói: “Bệ hạ minh giám! Linh đan này cần lấy m//áu của người dâng hương bốn mươi chín ngày, Thục phi ở trong điện cầu phúc hai tháng, mới có thể lấy m//áu luyện đan vì bệ hạ!”
Thục phi lung lay sắp đổ: “Thiếp lấy m//áu không tính là gì cả, chỉ là chậm trễ bệ hạ dùng linh đan, không biết như thế nào mới tốt……”
Bệ hạ giận tím mặt. Lúc này tước đoạt phong hào Công chúa của Triệu Lan Nhược, giáng làm thứ dân, lại lấy lý do không biết quản giáo phạt Công chúa cấm túc nửa năm, Thục phi thay mặt nắm quyền lục cung.
Triệu Lan Nhược mặc dù không có phong hiệu Công chúa, nhưng bệ hạ vẫn chưa thu hồi ý chỉ ban hôn cho nàng và Tạ Hoài Lăng, cho nên Triệu Lan Nhược vẫn gả vào Tạ phủ.
Nhưng một tân phụ vốn không được Tạ phu nhân yêu thích, lại mất đi thánh tâm, thứ chờ đợi nàng ta sẽ là cái gì đây?
Mẫu thân do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng: “Con gái, tháng trước con muốn ta mời Đỗ phu nhân đến Đại Từ quán dâng hương, có phải đã sớm bắt đầu mưu tính không?”
Đỗ phu nhân là thân mẫu của Thục phi, ta mượn tay bà ấy để Thục phi nhập cuộc. Thục phi muốn trở thành Hoàng hậu. Còn ta muốn Triệu Lan Nhược tự chuốc lấy hậu quả xấu.
“Mẫu thân, người cảm thấy con rất nham hiểm phải không?”
Mẫu thân lắc đầu, vuốt tóc của ta: “Mẫu thân chỉ thấy đau lòng, Âm nhi của ta phải chịu bao nhiêu ẩn khuất mới có thể hao tâm tổn trí mưu tính như thế đây.”
25.
Ta ở Đại Từ Quán đã ba tháng. Tỳ nữ từ ngoài quan sát trở về, trên mặt dần dần không còn nụ cười nữa.
“Tiểu thư, nghe nói phản quân đã chiếm được Nguyên thành. Sau Nguyên thành, chính là kinh đô, tiểu thư, người nói phản quân sẽ không thật sự công phá Thịnh kinh chứ?”
Giang Tuyết Hạc – – ta gần như không dám nhớ tới cái tên này. Chỉ có thể thêu từng chiếc, từng chiếc khăn. Hiện giờ đã thêu chín mươi tám cái.
Chàng đã hứa sẽ sống để gặp lại ta. Ta cũng đã hứa sẽ thêu cho chàng một trăm chiếc khăn. Ai cũng không thể nuốt lời.
Ta lại cầm cây kim lên. Lúc này, tỳ nữ nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Nô tỳ nghe nói, Thịnh Kinh cũng có người chet đói rồi. Đây cũng là chuyện không thể tránh được.”
Một tỳ nữ khác cũng lộ ra vẻ bi thương: “Từ khi phản quân qua sông, đã bắt đầu công thành. Lương thực vận chuyển không vào được, giá lương thực và ngũ cốc lại tăng lên, có mấy người mua nổi chứ? Chưa kể năm nay trời còn lạnh như vậy.”
Ta bỏ kim chỉ xuống: “Gạo Thái sư phủ đưa tới, còn bao nhiêu?”
“Còn có nửa tạ.”
Tỳ nữ đáp xong, hơi kinh hãi: “Tiểu thư, không phải người muốn…”
Trong nhà dân chúng không có lương thực dư. Nhưng quan to trong kinh hiển quý, lương thực dự trữ của nhà nào mà không đủ ăn ba năm chưa?
Nhất là khi phản quân chiếm cứ tòa thành trì thứ nhất, dân chúng còn chưa nhận được tin tức, các vương công quý tộc lại sớm tích trữ lương thực rộng rãi, gần như dọn sạch kho lúa mấy tòa thành trì phụ cận.
Ngay cả phủ Thái sư và Tạ gia cũng không ngoại lệ. Dân chúng khi đó bán lương thực có bao nhiêu vui mừng, hôm nay chỉ sợ là có bấy nhiêu hối hận.
Nếu ta chưa từng thấy qua sự đau khổ của dân chúng, ta có thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng ta hết lần này tới lần khác đã gặp qua. Trần Mạnh cửa nát nhà tan, Lý Thắng trơ mắt nhìn phụ thân bị đ//ánh chet, Tiểu Anh què chân……
Người khổ nạn trên thế gian nhiều như vậy, ta cứu không hết. Vậy thì ta sẽ cứu người có thể cứu.
“Bát Vân, ngươi đi mời quan chủ, nói ta có việc muốn thương lượng.”
Ta phân phó hai tỳ nữ: “Trúc Lộ, ngươi đi gọi mấy tráng bộc mẫu thân để lại hỗ trợ, giữ lại gạo trong kho đủ ăn ba ngày, còn lại toàn bộ chuyển ra ngoài.”
Quan chủ tới rất nhanh. Nàng nghe xong chủ ý của ta, trong mắt bất giác hiện lên vẻ khiếp sợ, cúi đầu thật sâu về phía ta: “Lư tiểu thư cao nghĩa, bần ni hổ thẹn! Nhưng hôm nay dân đói trong thành đâu chỉ có trăm ngàn, tiểu thư mặc dù dốc hết tất cả, cũng chỉ có thể giải quyết khẩn cấp.”
Ta đỡ lấy hai tay quan chủ: “Quan chủ không cần lo lắng, chỉ cần lấy gạo của ta đi trước, nấu cháo loãng lấy danh nghĩa Đại Từ quan phân phát cho dân đói trong thành. Còn những thứ khác, ta sẽ nghĩ cách.”
Nói xong, ta khoác thêm áo khoác rồi đi ra cửa. Bát Vân xách váy đuổi theo ở phía sau.
“Tiểu thư! Người đi đâu vậy?”
Ta đẩy cửa ra, khẽ mỉm cười.
“Hóa duyên!”