1.
Lúc lần đầu tiên Giang Tuyết Hạc bị bệnh trên đường lưu đày. Hắn vốn là người hiếu thắng, ngọc chất kim tướng, vương tôn công tử, nhưng lại ngã xuống trở thành tù nhân.
Tổ phụ kính ngưỡng nhất huyết tiên kim loan, phụ huynh phơi thây đầu đường, mẫu thân chịu không nổi khuất nhục khi bị đưa vào giáo phường ti, mang theo ấu muội tr//eo cổ t//ự s//át.
Lưu đày ngày đó, quạnh quẽ thê lương, cố nhân không một ai dám tới đưa tiễn.
Trong một đêm, mất nhà, mất người thân, mất bạn bè. Giang Tuyết Hạc ngã xuống trên đường đến Bắc Địa.
Lính canh đ//ánh cho hắn da tróc thịt bong, hắn cũng không nhúc nhích.
Ngay khi lính áp giải định báo hắn bệnh chet, ch//ôn hắn ngay tại chỗ, một cánh tay cường tráng nâng hắn lên. Giọng nam nhân kia rất trầm thấp, lại có lực: “Tiểu lang quân đã chet, cái gì cũng không có. Đã chet, nghi lễ cũng không có.”
Một câu nói ngắn ngủi, lại khiến hắn kinh hãi như tỉnh mộng, liều mạng nuốt nước gạo nam nhân kia đút vào miệng, cố gắng mở mắt.
Nam nhân nói hắn họ Thẩm. Giang Tuyết Hạc gọi hắn là Thẩm huynh. Thẩm huynh thừa dịp bốn phía không có người, nói cho hắn biết, kỳ thật có người tới tìm hắn.
Đó là một người hầu nam, tự xưng được nữ lang nhà mình nhờ vả đến đây đưa quần áo và lương thực cho Giang lang quân, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị hai người hầu cường tráng vội vàng chạy tới kéo đi.
Giang Tuyết Hạc nắm chặt cổ tay áo. Đầu tiên là cười sau đó hốc mắt đỏ lên.
Thế gian này, thì ra còn có một người nhớ nhung hắn. Ít nhất…… Còn có một người nhớ hắn. Cho dù là vì ta, hắn cũng phải cố gắng sống sót.
2.
Đến Bắc Địa, Giang Tuyết Hạc mới biết cái gì gọi là địa ngục nhân gian.
Đám phạm nhân lưu đày gầy trơ xương, nhưng vẫn phải mạo hiểm lao động trong gió tuyết, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nếu lười biếng một chút sẽ đổi lấy roi vọt của quản ngục.
Cuộc sống như vậy kéo dài trọn hai năm, nhưng không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại bởi vì lại trị hủ bại mà càng thêm ác liệt.
Cho đến khi một thiếu niên cùng phòng hắn chỉ vì nói hai câu mà bị đ//ánh chet tươi.
Thẩm huynh đứng dậy: “Vương hầu tướng quân, phải có dũng khí!”
Ngắn ngủn tám chữ đã khiến phạm nhân lưu đày đến phương bắc đứng lên khởi nghĩa.
Thiên hạ khốn khổ, Triệu thị bạo chính đã lâu. Bọn họ một đường xuôi nam, càng ngày càng nhiều người gia nhập đội ngũ của bọn họ, cũng có quận thủ nhìn thấu vương triều này đã hoàn toàn mục nát chủ động mở cửa thành, nghênh đón nghĩa quân đi vào.
Khi đánh hạ tòa thành trì thứ ba, hắn nhận được tin tức. Lư Huy Âm sắp thành hôn. Giang Tuyết Hạc sửng sốt thật lâu.
Trong lòng lại không sinh ra một tia oán hận. Nàng là chỗ dựa của hắn, nhưng nàng cũng là Lư Huy Âm chân thành, dũng cảm, thông minh.
Vốn dĩ, sẽ có rất nhiều người yêu nàng. Trong lòng Giang Tuyết Hạc chỉ còn lại một ý niệm.
Hắn muốn nhìn bộ dáng nàng mặc áo cưới. Giang Tuyết Hạc không để ý huynh tẩu khuyên can, đơn thương độc mã lẻn vào Thịnh Kinh.
Hắn giả trang thành một lão già còng lưng mặt bị bỏng, không để ý ánh mắt chán ghét của người bên ngoài, cố gắng chen vào giữa đám người. Chỉ vì, có thể cách nàng gần một chút.
Giang Tuyết Hạc đạt được mong muốn. Nàng mặc hôn phục, tóc mai xanh như mây, cầm quạt tròn trong tay được tỳ nữ đỡ từ trên xe hoa đi xuống. Đưa mắt, tựa hồ nhìn lướt qua hắn.
Lư Huy Âm không dừng lại, nhưng rất nhanh, một tỳ nữ đi ra, dừng lại bên cạnh hắn. Tạ phủ chuẩn bị hỉ quả cho dân chúng vây xem. M
Tỳ nữ đưa cho hắn phần này, nhưng ngoại trừ hỉ quả ra, còn có mấy khối bạc vụn.
“Lão ông, tiểu thư chúng ta chúc người thân thể khỏe mạnh.”
Giang Tuyết Hạc cầm túi vải nặng trịch, cơ thể run nhẹ. Người trong lòng hắn, vẫn là vầng trăng trong sáng kia.
Nhưng hắn, đã không còn xứng đôi với nàng nữa rồi.
3.
Gặp lại Lư Huy Âm, là ở Ung Thành. Thu tỷ muốn hắn đi phân biệt người bị bắt ở trong thành có phải là vị Thanh Hà công chúa kia hay không.
Giang Tuyết Hạc hỏi: “Không phải Triệu Lan Nhược, chẳng lẽ còn có thể là người khác?”
Thu tỷ nói: “Nàng tự xưng là thê tử của đốc quân Tạ Hoài Lăng.”
Giang Tuyết Hạc đột nhiên đứng lên. Thê tử Tạ Hoài Lăng, vậy đó không phải là – – hắn cho tới bây giờ chưa từng chạy nhanh như vậy.
Dưới chân tựa như nổi gió, hắn lại chỉ hận mình quá chậm, nhưng khi thật sự đến trước cửa, hắn lại bỗng nhiên hoảng sợ.
Lại nghe trong phòng truyền ra một giọng nữ khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu.
“Tiểu tướng quân?”
Giang Tuyết Hạc đẩy mạnh cửa. Bốn mắt nhìn nhau. Sau sáu năm, cuối cùng hắn cũng gặp lại nàng.
Từ miệng Lư Huy Âm, hắn biết được cảnh ngộ của nàng mấy năm nay.
Thì ra, nàng cùng Tạ Hoài Lăng là được bệ hạ tứ hôn.
Tạ Hoài Lăng yêu thương chiều chuộng làm nàng dỡ bỏ tâm phòng bị, rồi khi nàng cùng Triệu Lan Nhược đồng thời bị bắt, lại mang Triệu Lan Nhược đi, để một mình nàng ở lại trong doanh trại địch.
Giang Tuyết Hạc không dám nghĩ nữa. Nếu không phải hắn ở đây, Lư Huy Âm sẽ gặp phải chuyện gì –
“Giang Tuyết Hạc, gặp lại chàng, ta rất vui vẻ.”
Một câu nói của nàng, đã xoa dịu tất cả bất an, phẫn hận của hắn. Hắn có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ có thể khắc chế, trả lời nàng: “Ta cũng vậy.”
4.
Lư Huy Âm nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở Ung Thành.
Rất nhiều lần hắn vội vàng đi ngang qua, liền có thể nhìn thấy nàng bị một đám người vây ở chính giữa, bình thản ung dung, bút đi long xà.
Dần dần, họ nhắc đến nàng trước mặt hắn, không còn là “người trong lòng tiểu tướng quân” nữa.
Mà là “Lư nữ lang”.
Giang Tuyết Hạc cùng hữu vinh yên. Người trong lòng hắn, làm sao có thể là vật sở hữu của ai được chứ?
Ý nghĩ này, vào ngày bọn họ thành hôn, một lần nữa được chứng thực. Đó đã là hai năm sau.
Trong lúc này, Tạ Hoài Lăng bắt nàng đi, mang về Thịnh Kinh, hắn theo Thẩm huynh công phá Thịnh Kinh, tìm được nàng.
Lúc đó nàng đã được tự do. Ngày ăn mừng, hắn cố lấy dũng khí, cầu hôn nàng.
Lư Huy Âm đồng ý. Hắn mừng rỡ như đ//iên, hận không thể định hôn lễ vào ngay ngày mai, lại bị bọn Trần Mạnh, Lý Thắng nghiêm khắc ngăn lại, ngay cả Mạch Đông và Thu tỷ cũng phản đối.
Bọn họ nói, phải chuẩn bị thật tốt một hôn lễ long trọng. Không thể để Lư Huy Âm chịu thiệt.
Lớn cỡ nào? Giang Tuyết Hạc hoài nghi mọi người trong thành đều đến đưa nàng xuất giá.
Thì ra sau khi thiên hạ an định, quan chủ Đại Từ Quan liền đem một việc thiện công bố rộng rãi: Mùa đông cuối cùng của tiền triều, lương thực khan hiếm, trên đường có người đói. Là Lư viện trưởng tự mình đến nhà phú hộ quyền quý trong kinh hóa duyên, gom góp đủ bảy mươi tấn lương thực, nấu thành cháo loãng lấy danh nghĩa Đại Từ Quan phân phát cho dân đói.
Lúc này mới tránh được thảm trạng đói khát khắp nơi, để cho đại đa số người chống đỡ đến khi tân đế vào thành.
Dân chúng được cứu tế trong lòng cảm kích, tự phát đi ra đầu đường, đưa nàng xuất giá.
Lư Huy Âm mặc trang phục cưới, nhưng không lấy quạt tròn che mặt, mà vén màn lên, gật đầu hoàn lễ với dân chúng hai bên đường.
Các nữ sinh của nàng ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo sau xe hoa. Dẫn đầu là Mạch Đông, người cuối cùng phỏng chừng chỉ có chín tuổi. Tuổi tác không giống nhau, chỉ có vẻ kiêu ngạo trên mặt giống nhau.
Lư tiểu lang quân sau khi xem lễ, lau hốc mắt phiếm hồng, hung tợn uy hiếp hắn: “Nếu ngươi dám đối xử không tốt với đường tỷ của ta, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Mạch Đông ôm ngực, nghĩa bạc vân thiên: “Không cần ngươi! Ngươi nghĩ là ta không thể sao?”
Giang Tuyết Hạc cười khổ: “Mạch Đông, ta nhớ rõ hai năm trước ngươi còn nói biểu ca ta là người quan trọng nhất của ngươi.”
Mạch Đông lời lẽ oai hùng: “Nhưng tiên sinh không chỉ là tiên sinh của ta, còn là người trong lòng ta!”
Lư tiểu lang quân sắc mặt thay đổi liên tục. Thay đổi bộ dáng hung tợn vừa rồi, thúc giục nói: “Thời gian sắp đến rồi, ngươi mau tránh ra đi!”
Lư Huy Âm đang lẳng lặng ngồi trên giường chờ đợi. Nàng ngại trâm cài phiền phức, đã sớm lấy xuống, mặc tẩm y màu trắng, mái tóc dài như thác nước xõa tung trên vai, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.
Giang Tuyết Hạc bỗng nhiên khẩn trương. Yết hầu nhẹ nhàng lăn một cái.
“Huy Âm… ”
Lư Huy Âm nhìn hắn, mỉm cười.
Trăng trên cao, người trong lòng. Cuối cùng hắn cũng chạm vào vầng trăng kia.
[HẾT]