Ngày thứ ba Cố Nguyên Nhược đi học đường thì khóc lóc om sòm không muốn đi nữa, lão phu nhân hỏi ta phải làm sao, ta nói thật: “Nói một câu không sợ mẫu thân chê cười, hồi nhỏ nếu không phải gia gia nhất quyết không cho con không đi học thì con nhất định sẽ không theo học, quá khổ quá khổ, luyện chữ chỉ là tầng đầu tiên, những phương pháp dạy học sau này còn phong phú và đa dạng hơn.
Người thông minh nghe lời nghe tiếng, Thái phu nhân dưới tiếng khóc cầu xin của Nguyên Nhược, đã chọn để Nguyên Nhược lui khỏi thư phòng của Khải phu tử. Kiếp này không có ta dỗ dành, ở bên kiên trì, đứa trẻ này quả nhiên không chịu nổi mười ngày. Ta muốn xem không có ta tỉ mỉ bồi dưỡng, Cố Nguyên Nhược lại sẽ lớn lên thành dạng gì.
Nguyên Huy theo Khải phu tử luyện chữ ba tháng, trên tay mài ra lớp kén dày, mới được phu tử khen một tiếng.
Ba tháng này phủ đệ mỗi ngày đều rất náo nhiệt, ăn dưa no nê.
Đáng kinh ngạc nhất phải kể đến dưa Cố Thừa Trạch ngủ đêm ở thanh lâu, trên người kỹ nữ tục tằn nhất thanh lâu lấy lại được phong độ nam nhân, bên ngoài tiếng đồn thổi càng không thể nhìn thẳng.
Hầu phủ phu nhân quả là tấm gương của chủ mẫu, nói rằng kỹ nữ Hồng Hạ đối với Hầu phủ có ơn lớn, sáng sớm hôm sau đã chuộc thân Hồng Hạ đưa về Hầu phủ. Ngày đó cả Hầu phủ náo loạn, lão phu nhân tức giận ngất xỉu.
Lão Hầu gia và người khác ở bên ngoài uống rượu, nghe thấy mấy tên thô lỗ dưới lầu bàn tán: “Không ngờ Hầu gia này lại có sở thích giống chúng ta.”
Một giọng tục tằn khác truyền đến: “Hồng Hạ kia tuy rằng không đẹp lắm nhưng công phu trên giường quả thực không tệ.”
Mấy tên bên cạnh đều cười hiểu ý, còn có một tên mặt nhọn như khỉ tiếc nuối nói: “Ngày đó bà chủ còn nói muốn tăng giá Hồng Hạ, ta đã chuẩn bị hết tiền riêng, định hỏi yêu nữ kia rốt cuộc làm thế nào mà khiến người bất lực đứng lên được. Ai ngờ Hầu phu nhân lại độ lượng như vậy, trực tiếp đưa người về phủ.”
Tiểu nhị chạy bàn đi tới: “Các người biết gì không? Ta nghe nói Hầu gia chỉ có thể ở trên người Hồng Hạ, đổi người khác thì không được, nếu không thì Hầu phu nhân cũng không đến mức cái gì bẩn thỉu hôi hám cũng kéo về phủ. Không nói người khác, mấy người các ngươi có ai chưa từng gặp Hồng Hạ đâu.”
Cùng với tiếng cười không thể nhìn thẳng của mọi người trong đại sảnh, Lão Hầu gia ngất xỉu thẳng cẳng, bị người khiêng về phủ.
Mời rất nhiều đại phu thậm chí còn mời cả thái y nhưng đều nói là trúng gió, từ đó về sau chỉ có thể nằm trên giường, ăn uống vệ sinh đều cần người khác giúp đỡ.
Biết được tin này, ta bảo Hạ Chí hâm nóng cho ta hai vò rượu ngon, ta muốn vui vẻ một chút.
Lão phu nhân tỉnh lại biết được chuyện này lại ngất xỉu.
Bên ngoài viện loạn xạ, Hồng Hạ dập đầu với ta, ta chỉ nhẹ nhàng kéo nàng ta dậy: “Sau này ngươi chính là thiếp thất chính thức của Hầu phủ chúng ta, chuyện cũ trước kia đều quên sạch đi, sau này đừng nhắc lại bất cứ chuyện gì bên ngoài nữa.”
Hồng Hạ đi rồi, Hạ Chí do dự hỏi: “Tiểu thư, người nói nàng ta sẽ mãi mãi giữ bí mật chứ?”
Ta thản nhiên: “Người như nàng ta, cho nàng ta một cơ hội nàng ta sẽ nắm chặt lấy, nàng ta sẽ sợ bại lộ chuyện này hơn chúng ta. Huống hồ, mọi chuyện đều sắp xếp vừa vặn, ai có thể tạt nước bẩn lên người chúng ta chứ?”
Cố Thừa Trạch không phải rõ ràng có thể nhưng lại giả vờ bất lực sao? Hầu phủ không phải coi trọng thể diện hơn trời sao?
Vậy thì để mọi người đều nhìn xem, tiểu Hầu gia thanh cao tuấn tú của chúng ta đã bị kỹ nữ hèn mọn nhất thanh lâu chữa khỏi như thế nào.
Không phải ngày nào cũng treo ơn cứu mạng trên miệng sao? Vậy thì mời người các ngươi ghê tởm nhất về làm ân nhân thờ phụng.
Cố Thừa Trạch mỗi ngày trốn trong phủ uống rượu say mèm không dám ra ngoài nhưng lại có khách không mời mà đến Hầu phủ chúng ta.
Người phụ nữ kia chỉ nói là cháu gái họ xa của lão phu nhân, trong nhà không có người thân nên đặc biệt đến nương nhờ.
Cái gọi là người thân, chẳng qua là Lưu Yến Yến bốn tháng không nhận được bạc, lại nghe nói chuyện kỹ nữ nhưng vẫn không gặp được Cố Thừa Trạch, trong lúc hoảng sợ thì trực tiếp xông vào nhà.
Kiếp trước ta giúp nàng ta nuôi dạy nhi tử, vất vả quán xuyến việc nhà, quản lý sản nghiệp của Hầu phủ, cả người đều tiều tụy nhưng nàng ta lại ung dung ẩn sau màn chờ hái quả đào, kiếp này thì, nhất định phải ép nàng ta ra ngoài cùng náo nhiệt.
Lưu Yến Yến ở trong viện gần thư phòng của Cố Thừa Trạch nhất, ta chỉ giả vờ không biết, cứ để bọn họ đắc ý mấy ngày, dù sao thì sắp có chuyện khiến ta vui vẻ hơn xảy ra rồi, đâu có thời gian để ý đến đôi nam nữ gian phu dâm phụ kia.
Ngày mùng sáu tháng tám, thời tiết trong lành, Cố Thanh Hoan xuất giá.
Lão Hầu gia nằm trên giường á á á nửa ngày, khiến miệng ông ta méo xệch hơn, mắt cũng lác hơn nhưng người sáng mắt đều có thể nhìn ra ông ta đang dặn dò Tề Huân Nguyên đối xử tốt với Cố Thanh Hoan, đúng là một tấm lòng của người cha nhân từ.
Nhưng không ngờ khi ông ta bày mưu tính kế đẩy con gái người khác vào hố lửa thì lại tàn nhẫn đến thế.
Ta mãi mãi không quên được vẻ mặt của phụ thân sau khi tỉnh rượu biết được mình đã hủy hoại nhân duyên của ta, lúc đó phụ thân định vào cung tìm thánh thượng phân xử.
Nhưng tổ phụ lại nói, sấm sét mưa móc đều là ân huệ của vua. Lúc đó trong triều thái hậu hoàng hậu cô cháu chuyên quyền, trước khi hoàng hậu sinh ra đích tử thì ngay cả hoàng tử do phi tần sinh ra cũng đều bị bóp chết. Quyền lực thay đổi hỗn loạn, thế cục quỷ bí, sau lưng chúng ta còn có hơn một trăm tộc nhân Trình gia, tốt nhất là nên bảo toàn mình, phụ thân mới thôi.
Con gái của người khác thì tùy tiện bày mưu tính kế lợi dụng, đến con gái của mình thì lại quan tâm, lo lắng như vậy.
Nhưng ta không tức giận, bởi vì ta biết chuyện khiến lão Hầu gia đau lòng hơn sắp xảy ra rồi, mà lần này, ta sẽ không che giấu nữa.
Ta hưng phấn đưa Cố Thanh Hoan ra khỏi cửa, tiệc rượu ở phủ chúng ta cũng chính thức bắt đầu.
Gần như huân quý đều đến phủ chúng ta uống rượu, còn thanh lưu thì hầu như đều chọn Tề phủ, trên tiệc mọi người cười nói vui vẻ bàn luận về đôi tân nhân này quả thực là trời sinh một cặp, đột nhiên nghe thấy đại nữ nhi của Đại lý tự thiếu khanh Lương Hân lo lắng nói rằng muội muội của nàng đi vệ sinh rất lâu rồi vẫn chưa về.
Thế tử phu nhân của Trịnh quốc công phủ thăm dò nói: “Có phải xảy ra chuyện gì không, chúng ta đi xem thử đi.”
Ta nghiêm nghị nói: “Phải đi xem thử, hôm nay người đông kẻ tạp đừng để xảy ra chuyện gì.”
Rồi dẫn mọi người hùng hùng hổ hổ đi đến hậu viện.
Tại cửa thư phòng của Cố Thừa Viễn, chúng ta thấy cô nương kia, cô nương ngơ ngác ngẩn ngơ như đang du hồn, chúng ta đến mà nàng cũng không phát hiện ra. Vẫn là Lương Hân quan tâm hỏi: “Tam muội muội làm sao vậy?”
Cô nương kia sắc mặt tái nhợt, thần sắc hoảng hốt, tựa như trong thư phòng có yêu ma quỷ quái gì đó.
Thế tử phu nhân của Trịnh quốc công phủ gan lớn, một tay đẩy cửa thư phòng ra, rồi nàng kinh ngạc lùi lại một bước.
Thân thể nàng nghiêng sang một bên, mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng trong thư phòng, khắp nơi đều là vò rượu, không biết người bên trong đã uống bao nhiêu rượu nhưng đáng sợ nhất là, bên trong có hai nam tử trần truồng ôm nhau, trên giường thư phòng còn có một số dấu vết ái muội, người bên trong hiển nhiên đã say đến mức không biết trời đất gì, bên ngoài có nhiều người như vậy mà vẫn không tỉnh lại.
Vẫn là Phúc ma ma bên cạnh lão phu nhân quyết đoán: “Các vị phu nhân tiểu thư trước tiên hãy về dùng bữa, ca nhi cùng đồng môn uống say rồi, mọi người hãy về trước đi.”
Cuối cùng cũng tiễn được những người này đi, trên đường về mọi người ngại ta ở đó nên không nói gì nhưng ánh mắt của họ với nhau thì quả thật so với gánh hát còn đặc sắc.
Tiệc chưa tàn, tin tức nhị công tử Hầu phủ và bạn học ban ngày ban mặt làm chuyện dâm ô trong thư phòng như ngọn lửa gặp gió, càng đốt càng cháy.
Những thư sinh thích hóng chuyện còn dựa vào tin tức này mà viết thành một bộ tiểu thuyết, kể về công tử nhà quyền quý và thư sinh nghèo nhưng phấn đấu vươn lên quen biết nhau ở thư viện, lúc đầu công tử không coi trọng thư sinh nghèo, đủ kiểu chèn ép bắt nạt nhưng trong quá trình chung đụng lại phát hiện ra mỗi lần thư sinh nghèo khóc, công tử đều đau lòng không chịu được. Hai người từ việc nghi ngờ khuynh hướng tính dục của mình, đến việc không kiềm chế được tình yêu dành cho nhau, phá vỡ lễ giáo phong kiến mà ở bên nhau. Cuối tiểu thuyết, thư sinh còn viết: Tình yêu trên đời chỉ có một khuynh hướng, đó chính là nơi trái tim hướng đến.
Trong lúc nhất thời, tin tức nhị công tử Hầu phủ có sở thích long dương đã truyền khắp nơi.
Rất nhiều tiểu thư khuê các đều bắt đầu ghép đôi, nhắc đến nhị công tử Hầu phủ là sẽ nghĩ đến thư sinh nghèo kia. Theo ý ta, nha hoàn vô tình nói tin tức này cho lão hầu gia, lão hầu gia vốn còn có thể chỉ trỏ bàn tán, giờ thì hoàn toàn tê liệt, ngay cả nói cũng không nói được.
Lão phu nhân nghiêm cấm phủ đệ nhắc lại chuyện ngày hôm đó, bà phạt Cố Thừa Viễn quỳ trong từ đường ba ngày mới được đứng dậy.
Ta sẽ nhân lúc Cố Thừa Viễn bị phạt quỳ mà lén đưa cơm cho hắn, lời nói ý tứ đều là ủng hộ hắn. Cảm thấy hắn là chiến sĩ vì tình yêu mà xông pha, bảo hắn đừng sợ, tình yêu muôn vàn khó khăn nhưng cũng thắng muôn vàn khó khăn, ta hy vọng hắn có thể phá vỡ sự trói buộc của lễ giáo phong kiến mà ở bên thư sinh kia.