Ngày ấy, phu quân của ta đưa một cô nương xinh đẹp về phủ.
Hắn chỉ an bài nàng ở trong phủ, cùng chúng ta dùng bữa, chẳng nói thêm lời nào.
Trong phủ, từ mẹ chồng của ta cho đến con ch.ó vàng giữ cửa, ai nấy đều chẳng hài lòng. Mẹ chồng nắm lấy tay ta, giọng nói đầy tức giận: “Kiều nhi, con cứ yên tâm, ta sẽ lập tức cho người đuổi tên nghịch tử kia cùng con hồ ly tinh ấy ra khỏi phủ!”
“Sao ạ?” Ta đang mải nghĩ đến cô nương ấy, bị mẹ chồng gọi một tiếng, lại nghe bà nói vậy, làm ta sợ đến giật mình. “Mẫu thân đừng nổi giận, Tề Tuyên chàng ấy chắc chắn sẽ không làm điều gì quá đáng đâu. Hơn nữa, vị cô nương ấy xinh đẹp như thế, không giống người có ý đồ xấu.”
Mẹ chồng nghe vậy, chỉ nhìn ta lắc đầu, rồi chạm nhẹ vào trán ta: “Kiều nhi! Con phải biết cẩn thận hơn một chút chứ!”
Ta vội gật đầu, nắm lấy tay mẹ chồng nũng nịu: “Kiều Kiều hiểu rồi, mẫu thân yên tâm.”
Mẹ chồng đành chịu thua, sai ma ma bưng thêm mấy món điểm tâm cho ta, lại dặn dò đủ điều mới chịu thả ta đi.
Phu quân ta không phải chưa từng nói về chuyện này, chỉ là lúc ấy ta đang bận khâu túi thơm nên chẳng chú tâm nghe kỹ. Thấy thái độ của ta hững hờ, hắn chỉ đành thở dài bất đắc dĩ, bảo ta có điều gì thắc mắc đều có thể hỏi. Trong ánh mắt mong đợi của hắn, ta bày ra mấy chiếc túi thơm đã thêu xong để hắn chọn một cái.
Tề Tuyên khẽ cười, xoa đầu ta, rồi đặt một nụ hôn lên trán.
Phu quân của ta là tiểu tướng quân Tề Tuyên nổi danh của Diêu Quốc, nhưng phần nhiều tiếng tăm của hắn không phải vì chiến công, mà bởi vì dung mạo đẹp đẽ vô song.
Ai cũng thích người đẹp mà, điều này rất dễ hiểu.
Ta tên là Lương Vân Kiều, là con dâu nuôi từ bé của Tề Tuyên. Phụ thân ta tử trận trên sa trường khi ta vừa ba tuổi, mẫu thân vì bệnh nặng mà chẳng bao lâu cũng qua đời. Trước lúc lâm chung, bà đem ta phó thác lại cho người tỷ muội thân thiết nhất ở chốn khuê phòng của mình, chính là mẹ chồng ta bây giờ. Ban đầu, người trong phủ đều gọi ta là tiểu thư, không biết tự khi nào, ta đã trở thành phu nhân của Tề Tuyên.
Sống đến năm mười lăm tuổi, điều ta yêu thích nhất chẳng gì khác ngoài mỹ nhân và mỹ thực. Tề Tuyên có dung mạo xuất chúng, xung quanh không thiếu gì quý nữ si mê hắn. Nha hoàn của ta đôi khi vì vậy mà lo lắng, nhưng rồi lại an ủi rằng Tề Tuyên thật lòng với ta, sẽ chẳng giống đám nam nhân phong lưu ngoài kia.
Thật ra ngẫm kỹ thì chẳng có gì không ổn, ai mà chẳng yêu thích những điều đẹp đẽ, huống chi là người như Tề Tuyên, một mỹ ngọc hiếm có khiến bao kẻ khao khát. Cứ hỏi nhỏ Tề tiểu Tướng quân là ai, ắt sẽ có vô số thiếu nữ sẵn lòng cúi đầu trước hắn.
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra trong đầu, lời đã thốt ra miệng từ lúc nào chẳng hay. Ta xắn tay áo ngồi dưới hành lang, nhẩn nha nhai hạt sen do nha hoàn đã lột sẵn, nhai vài miếng chưa kịp nuốt đã nghe tiếng cười khẽ sau lưng.
Quay đầu lại, thấy ngay bóng dáng quen thuộc, ta lập tức mừng rỡ: “Là cô nương đấy à!”
Nguyên Niệm Khanh đứng ở khoảng cách không xa, hai tay khoanh trước n.g.ự.c, khóe môi đỏ thắm hơi nhếch nhẹ, bộ váy gấm đỏ thẫm càng làm nổi bật làn da trắng ngần của nàng, chỉ là mặc có phần lỏng lẻo. Thấy ta nhìn nàng, nàng chỉ lặng lẽ nhìn lại, không hề có động tĩnh nào.
Khuôn mặt nàng rực rỡ như tranh vẽ, thật đẹp biết bao. Ta chưa từng gặp ai có thể sánh với vẻ đẹp của Tề Tuyên, nhưng Nguyên Niệm Khanh quả thật là người đầu tiên. Nàng cao ráo, eo thon, chân dài, tựa như một cây anh đào đẹp đẽ giữa sân, đôi mắt phượng cùng đôi môi đỏ như son, gương mặt nàng đẹp đến nồng nàn. Đứng bên Tề Tuyên với vẻ thanh nhã như ánh trăng, hai người chẳng khác nào bức “Huyết Vân Xâm Nguyệt Đồ,” khiến người ta không thể rời mắt.
Hai ngày trôi qua, lòng ta vẫn không thôi xao xuyến, thật là đẹp biết bao!
Nha hoàn thân cận của ta là Khương Đan, tính tình nàng ấy không mấy tốt, thấy Niệm Khanh không hành lễ trước ta, bèn tức giận muốn bước lên, “Thấy phu nhân sao không hành lễ, còn đứng đấy làm gì?”
Nguyên Niệm Khanh đứng yên, chỉ liếc mắt nhìn Khương Đan một cái, rồi quay người muốn rời đi.
“Này!” Ta chống người, xoay từ ngồi sang quỳ, quỳ trên đệm, nửa thân trên nghiêng về phía trước, tay trái giữ váy, tay phải cầm hạt sen, có chút cuống quýt, “Cô nương có ăn hạt sen không?”
Mỹ nhân thoáng dừng lại, liếc nhìn hạt sen trong tay ta, chẳng dành cho ta một ánh mắt nào, chỉ nhấc chân bỏ đi.
Khương Đan thấy ta quỳ trên đệm, không bận tâm đến thái độ của Nguyên Niệm Khanh, chau mày bước tới đỡ ta: “Phu nhân, người không thể làm vậy, đầu gối vẫn còn đau mà.”
Ta nắm lấy tay Khương Đan đứng lên, lúc ấy mới thấy đầu gối đau rát, ta xoa nhẹ chỗ đau, ngẩng lên thì Nguyên Niệm Khanh đã đi rất xa rồi.
Khi Tề Tuyên về đến, trời đã tối, vừa kịp bữa cơm. Vào phòng, ta thấy Tề Tuyên và Nguyên Niệm Khanh đã có mặt.
Hai người ngồi đó, ngồi cách xa nhau lại chẳng nói một lời, giữa họ là một bầu không khí kỳ quái. Ta bước vài bước, bất chợt nảy ra một suy nghĩ: đúng là lãng phí mỹ nhân.
Mỹ nhân ở bên cạnh mà lại không đoái hoài, cả hai đều ngốc nghếch.