KIỀU KIỀU KHÓ CHIỀU

Chương 4


9,

Rượu quế dì Tôn bán nổi tiếng gần xa, dạo này hơi buồn nên ta đã kéo dì đi uống r ượu đến tối muộn.

 

Ta cũng muốn mượn gió bẻ măng một chút.

 

Khuya rồi, giờ này chắc Nhị Ngưu cũng đã về.

 

Ta xiêu xiêu vẹo vẹo bước vào nhà, thấy hắn đang mặc một chiếc áo trong màu trắng, lọn tóc dính nước, có lẽ là vừa tắm xong.

 

Ta ngồi vào bàn, tiếp tục uống, vừa uống vừa lải nhải, “Chẳng phải chỉ là ngủ một đêm hay sao? Rõ ràng người chịu thiệt là ta, chàng thì hay rồi, thế mà lại ghét bỏ ta.”

 

“Trước khi thành thân chàng đi sớm về trễ, sau khi thành thân lại càng đi sớm hơn, về trễ hơn, đừng tưởng ta không biết, chàng đang muốn tích tiền bỏ trốn…”

 

“Chàng muốn đi… tại sao không nói với ta? Ta sẽ để chàng đi.”

 

“Nếu cần tiền, ta cũng có thể cho chàng…”

 

“Lén lút như vậy không phải quân tử đâu!”

 

Ta uống đến mức choáng váng, r ượu vào lời ra, dần dần cũng không ý thức được mình đang làm gì.

 

Nghĩ đến cái gì đó, ta đứng lên, đi đến bàn trang điểm, mở ngăn trong cùng, lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho hắn.

 

“Đây là gia sản ta tích lũy mấy năm nay, chàng đem đi đi!”

 

“Có chút tiền trên người ta mới yên tâm.”

 

Thấy hắn không nhận, ta nhét vào trong n.g.ự.c hắn.

 

“Sao nửa đêm lại đi uống r ượu?” Nhị Ngưu hỏi.

 

“…” Ta khựng lại một chút, nhỏ giọng nói, “Tâm trạng không tốt.”

 

Hắn không tin nổi, nhếch miệng mỉa mai, “Kiều Kiều cũng có lúc tâm trạng không tốt sao?”

 

Còn tưởng nàng là người tùy tiện, không tim không phổi đấy chứ!

 

“Ừm!” Có lẽ là do uống say, ta không vênh váo hung hăng như thường ngày, mềm mềm trả lời, “Đến tìm chàng xin lỗi, xin lỗi.”

 

Nam nhân khẽ giật mình.

 

“Nhị Ngưu… không đúng, tên chàng không phải Nhị Ngưu.”

“Chàng thông minh như vậy, chắc đã sớm đoán ra được là ta lừa chàng rồi đúng không?”

 

Ta nhìn vào mắt hắn, chân thành xin lỗi, “Ta không nên thừa dịp chàng mất trí nhớ mà lừa chàng, xin lỗi nha…”

 

“Xin lỗi…”

 

“…”

 

“Xin lỗi, xin lỗi, xin xin lỗi.”

 

Theo lý thuyết, đáng ra không nên xin lỗi khi xuống say, nhưng chỉ khi uống say ta mới đủ dũng khí…

 

Hắn đỡ lấy ta, “Kiều Kiều, ngậm miệng.”

 

Trầm mặc vài giây, ta chậm rãi đến gần hắn, chạm vào mặt hắn, dịu dàng nói, “Trên người chàng có nhiều sẹo như vậy… trên n.g.ự.c còn có một vết rất sâu…”

 

“Chắc hẳn công việc trước kia chàng làm rất nguy hiểm, đừng sống một cuộc sống như vậy nữa, ở lại có được không?”

 

“Ta sẽ đối xử với chàng thật tốt.”

 

Đêm tân hôn, ta mới giật mình phát hiện trên người hắn có sẹo.

 

Nhị Ngưu để mặc cho ta đụng chạm, hắn hỏi ta, “Nàng muốn đối xử tốt với ta như thế nào?”

 

Ta nở nụ cười thật tươi, “Chàng muốn cái gì ta sẽ mua cho chàng cái đó, chàng muốn ăn gì ta sẽ nấu cho chàng, nuôi chàng trắng trẻo mập mạp luôn.”

 

“Sẽ không để chàng bị thương, ta mong chàng mỗi ngày đều sống thật vui vẻ.”

 

Thấy hắn đang không đề phòng, ta nhón chân lên hôn nhẹ lên mặt hắn rồi nhanh chóng rời đi.

 

Ban đêm vốn dĩ lạnh buốt đến thấu xương nhưng trong căn phòng lúc này đang rất khô nóng, giống như muốn bốc cháy.

 

Nhị Ngưu đứng yên, để mặc ta ôm ôm.

 

Một hồi lâu sau, hắn chạm vào mặt ta, thở dài một hơi, “Kiều Kiều, nàng nói xem ta phải làm sao đây?”

 

Hắn ôm ta lên giường, đắp chăn cho ta, ta đưa tay níu lấy hắn, “Nhị Ngưu, nếu đêm nay chàng cầm tiền đi, ta sẽ không truy cứu, nếu chàng không đi…”

 

“Cả đời này ta cũng sẽ không buông tay~”

 

Hắn đắp lại chăn cho ta, “Được, vậy thì cả đời không buông tay.” Ngừng lại một chút, nói thêm, “Nếu Kiều Kiều thất hứa, ta sẽ đánh gãy chân Kiều Kiều, giam Kiều Kiều lại, để Kiều Kiều chỉ có thể nhìn thấy một mình ta.”

 

10,

Sau sự kiện say r ượu hôm đó, ta không dám đối mặt với Nhị Ngưu nữa, trốn được thì trốn, nếu tránh không được thì sẽ đi ra tiếp khách.

 

Mấy ngày kế tiếp, ta cũng chưa ở cùng với Nhị Ngưu thêm lần nào.

 

Ta có một thói quen, đó là chuyện khi say r ượu chỉ nhớ được một nửa.

 

Ta chỉ nhớ đêm đó ta xin lỗi hắn, còn lấy tiền đưa hắn chạy trốn, còn sau đấy xảy ra cái gì thì đã quên sạch sành sanh.

 

Hắn còn nói bóng nói gió, có lẽ là sợ ta đổi ý, ngày nào cũng hỏi ta có nhớ chuyện đêm đó không.

 

Ta đưa tiền cho hắn, tỏ vẻ quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

 

Để thể hiện thành ý, ngay trong đêm đó, ta trải nệm xuống đất, hào phóng nhường giường cho hắn.

 

Nhưng trông hắn có vẻ rất tức giận.

 

Aizz…

 

Lòng dạ đàn ông như mò kim đáy bể.

 

Từ hôm đó, thái độ của hắn cũng trở nên khác thường.

 

Hắn chuyển sạp hàng viết chữ đến gần tiệm cơm của ta, ngày nào cũng cùng ta đi đi về về.

 

Thấy ta ngồi nói chuyện với khách hàng, hắn cau mày không vui, dùng ánh mắt trách ta.

 

Giống như cái cảm giác yêu sớm bị chủ nhiệm phát hiện ở kiếp trước ấy.

 

Hắn còn rất nhàm chán, kéo ta lên núi, xuống biển để ngắm cảnh.

 

Nhìn khung cảnh quen thuộc đã nhìn thấy cả ngàn lần, ta lặng lẽ đỡ trán.

 

Ta yên lặng lấy ra cái cuốc nhỏ, đưa cho hẳn một cái, hất cằm chỉ vào bụi măng trong rừng.

 

Đúng vậy, ở đây có rất nhiều măng tươi non.

 

Một ngày nọ, thấy có người bán chó con trên đường, hắn lập tức năn nỉ ta muốn nuôi một con.

 

Ta thấy chó cũng xinh xẻo nên đành đồng ý.

 

Sau khi mang nó về nhà, Nhị Ngưu đảm nhiệm công việc tắm chó, dắt chó đi dạo, hót c í t cho nó.

 

Điều khiến ta khó chấp nhận được nhất chính là ngày nào hắn cũng quấn lấy ta, muốn ta cùng hắn dắt chó con đi dạo.

 

Làm gì có chuyện đó!

 

Quan điểm sống của ta chính là, nếu có thể nằm sẽ không ngồi, để ta bước chân ra đường còn khó hơn cả lên trời.

 

Hắn ghé vào tai ta kể mấy câu chuyện ma kì quái, gì mà ma dưới gầm giường, ma sau lưng, ma trong gương… khiến ta không dám ở một mình.

 

Hình như dạo này hơi nóng, hắn mặc đồ mỏng hơn, lộ ra phân nửa lồng n.g.ự.c trắng nõn.

 

Ta không biết phải làm sao chỉ có thể mặc niệm trong lòng, ‘Nam mô A Di Đà Phật, A Di Đà Phật…”

 

Sắc đẹp hại người!

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.