Kim Chi Ngọc Diệp

Chương 6


13

Trong Trường Xuân cung, Hiền phi đang sơn móng tay đỏ.

Bà ấy thổi móng tay, bảo các hầu nữ lui ra, vẫy tay gọi ta lại.

Ta cẩn thận ngồi đối diện bà ấy, chờ bà dạy dỗ.

Nhà mẹ của Hiền phi, Hầu phủ Hoài Âm, hai năm nay ngày càng suy yếu, ta nghe Tứ hoàng tử nói, lần trước khi Thái tử mất tích, vì họ quá cao ngạo, bị thánh thượng để ý đến.

Thánh thượng không bảo vệ họ, thêm vào đó là sự áp chế của cữu cữu của Thái tử, Thái Quốc Công, Hầu phủ Hoài Âm suy tàn.

“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Hiền phi uống trà hỏi ta.

“Mười hai.”

Ta khẽ nói.

Hiền phi gật đầu, nghiêng người trên ghế, tựa má quan sát ta: “Hai năm nay ra dáng mỹ nhân rồi.”

Ta không nói gì.

“Cha ngươi đã ghi tên ngươi vào danh sách của đích mẫu chưa?”

Bà hỏi ta.

“Khi phong làm quận chúa thì đã ghi rồi.”

Hiền phi dường như rất hài lòng, gật đầu nói: “Gọi ngươi tới đây cũng không có chuyện gì khác, chỉ để nói một việc.”

Ta ngẩng đầu nhìn bà, chờ bà nói.

“Thân Vương sắp định hôn rồi.” Hiền phi đột ngột nói.

Chuyện này ta chưa nghe, không khỏi có chút ngạc nhiên, Hiền phi lại đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm ta.

“Nghe rõ lời ta nói không?”

“Nghe rõ rồi.”

Ta thực sự nghe rõ, không giấu bà: “Ta, ta sẽ tránh xa Vương gia một chút.”

“Tốt nhất là như vậy. Ngươi đừng nghĩ mình là một quận chúa thì có thể làm Thân Vương phi.”

Móng tay đỏ rực của Hiền phi cào lên bàn: “Ngươi, dù ngốc nghếch nhưng cũng đáng yêu, ngươi đã hiểu ý ta thì ta cũng không làm khó ngươi, sau này ngươi gả cho ai, của hồi môn của ngươi, ta cũng sẽ không thiếu.”

Ta rời khỏi Trường Xuân cung trong trạng thái mất hồn.

Buổi tối Thân Vương đến tìm ta, chúng ta đứng trong sân, huynh ấy đi thẳng vào vấn đề hỏi ta.

“Mẫu phi ta có phải đã bảo muội sau này tránh xa ta không?”

Ta nhìn huynh ấy một cái, rồi lắc đầu: “Không, không nói.”

“Vậy nên, muội định không để ý đến ta nữa sao?”

Thân Vương cúi người quan sát biểu cảm của ta.

Ta thở dài, vì ta không giỏi nói dối, nên giải thích với huynh ấy.

“Ừm. Ta hiểu tâm trạng của nương nương, bà ấy chắc chắn muốn tìm cho huynh một thê tử môn đăng hộ đối.”

“Ta không phải không để ý đến huynh, chỉ là không để ý nhiều như trước.”

“Ta không cần một thê tử môn đăng hộ đối.”

Thân Vương giọng lạnh lùng: “Nhà ngoại ủng hộ mạnh mẽ, với người khác là phúc, với ta lại là họa.”

Ta cũng hiểu, nhưng Hiền phi nương nương rõ ràng không nghĩ như vậy.

Bà cần một gia đình thân thích có năng lực.

Còn cha ta, vì vụ Thái tử mất tích đã qua lại thường xuyên với Hầu phủ Hoài Âm, bây giờ quyền lực cũng dần bị gạt ra ngoài, trong quan trường ông dường như cũng trở nên yếu kém.

“Muội muội,” Thân Vương giọng nhẹ nhàng nói, “Sau này dù mẫu phi ta nói gì với muội, muội chỉ nghe thôi, đừng để tâm.”

Ta gật đầu.

“Muội muội, muội có…”

Thân Vương nói được nửa câu, ta nhìn huynh ấy chờ huynh nói tiếp, nhưng huynh ấy lại tiến tới ôm ta, thở dài nói: “Mau lớn đi, ta đợi rất mệt mỏi.”

Nói xong huynh ấy nhìn ta một lúc rồi rời đi.

Thân Vương đi rồi, ta nằm bẹp hai ngày, Lục hoàng tử đến tìm ta, sờ đầu ta, hỏi ta có bệnh không.

Ta lắc đầu.

“Chỉ là tâm trạng không tốt lắm.”

Ta hỏi huynh ấy: “Về chuyện thành hôn, huynh nghĩ sao?”

Lục hoàng tử đẩy ta vào trong, cùng ta nằm trên giường, chúng ta cùng nhìn trần màn suy nghĩ.

“Muội muội, hai ngày nay ta cũng suy nghĩ rồi.”

Huynh ấy xoay người nhìn ta, ta cũng xoay người đối diện huynh: “Ừ, huynh nói đi.”

Lục hoàng tử nghĩ một lúc: “Ta nghĩ, nếu phải thành hôn, chi bằng hai đứa chúng ta thành hôn với nhau đi.”

“Chúng ta?”

Ta rất ngạc nhiên: “Ta và huynh thành hôn sao?”

Huynh ấy gật đầu, cũng thấy có chút bối rối.

“So với việc cưới người khác, ta thà cưới muội. Chúng ta nếu ở bên nhau, cả đời này sẽ rất vui vẻ.”

Ta nghĩ một lúc, cũng gật đầu: “Ta thấy huynh nói cũng có lý, nhưng ta cần suy nghĩ thêm.”

Nếu thành hôn với Lục hoàng tử, Thục phi nương nương chắc chắn sẽ không chê ta.

“Vậy muội nghĩ kỹ đi.”

Lục hoàng tử lấy hai viên kẹo từ trong túi, đưa một viên cho ta: “Ta cũng nghĩ kỹ. Mẫu phi nói thành hôn là chuyện lớn, phải nghĩ kỹ.”

“Ừ, ma ma cũng nói vậy.”

Haiz!

Sao con người nhất định phải thành hôn chứ?

14

Thu qua đông đến.

Ta bệnh rồi.

Bụng đau quá, ôm lấy ma ma khóc một hồi lâu.

Vào ngày Tết, bảy người chúng ta đang bắn pháo hoa trong vườn, đột nhiên Lục hoàng tử chỉ vào váy của ta hét lên: “Muội muội, váy của muội có nhiều m//áu quá, muội bị thương à?”

Ta kéo váy lên, mới nhận ra nó đã bị dơ.

Mọi người đều nhìn ta, Tứ hoàng tử bịt miệng Lục hoàng tử.

Thái tử kéo áo choàng lớn trên tay Tuyên tỷ tỷ quấn cho ta, rồi gọi kiệu: “Đưa quận chúa về.”

Ta ngồi tựa trong kiệu, rất buồn bã vẫy tay chào họ.

Buổi tối Thái tử đến thăm ta, tay còn mang theo pháo hoa.

“Năm nay muội không được xem, ta sẽ bắn lại cho muội xem.”

Huynh ấy hỏi ta: “Có dậy được không?”

Ta vui vẻ gật đầu.

Pháo hoa bay lên trời, rực rỡ chói mắt, ta nhìn đến ngẩn ngơ, Thái tử búng vào trán ta: “Xem pháo hoa mà cũng ngẩn ngơ? Nghĩ gì vậy?”

“Không, không nghĩ gì cả.”

Ta không muốn nói với Thái tử, ta đang lo lắng có nên thành hôn với Lục hoàng tử không.

Ma ma luôn nói Lục hoàng tử là một lựa chọn tốt. Ta và huynh ấy chắc chắn sẽ sống hòa thuận cả đời.

Tuyên tỷ tỷ hỏi ta tại sao không nghĩ đến Nhị hoàng tử.

“Huynh ấy không nói muốn thành hôn với ta.”

Ta nằm trên giường, nghĩ đến khuôn mặt của Nhị hoàng tử: “Hơn nữa, Hiền phi nương nương cũng không thích ta, ta đến thì mẹ con họ sẽ xa cách nhau.”

Tuyên tỷ tỷ thở dài.

Bây giờ Thái tử hỏi, ta không dám nói.

“Tết Nguyên Tiêu, muội chắc là khỏe rồi chứ?” Thái tử hỏi ta.

Ta không biết có khỏe không, vì đây là lần đầu tiên ta có kinh nguyệt.

“Chắc không sao.”

Ta trả lời.

“Tết Nguyên Tiêu ta sẽ đến đón muội, không được nói với ai, nếu không ta phạt muội viết năm mươi tờ chữ.”

Ta che miệng cười trộm gật đầu.

“Ngốc.”

Thái tử lườm ta một cái, cười rồi đi.

Tết Nguyên Tiêu hôm đó, ta từ chối mọi lời mời, ở nhà chờ Thái tử.

Sau khi trời tối, một tiểu nội thị mang đến cho ta một bộ quần áo, Uyển tỷ tỷ giúp ta thay đồ, thúc giục ta: “Nắm chặt tay Thái tử, không được để lạc.”

“Nắm tay gì chứ?”

Ma ma vỗ vai Uyển tỷ tỷ, Tuyên tỷ tỷ cũng giận dữ: “A Thư, muội chỉ cần đi theo Thái tử là được.”

Đây là lần thứ hai ta đi hội đèn lồng.

Năm nay hội đèn lồng đông người hơn, sau khi xuống xe, chưa kịp nói gì, Thái tử đã dán lên mặt ta một nửa mặt nạ hình khỉ, rồi nắm lấy tay ta.

Ta ngẩn ra một lúc, bị huynh ấy nắm tay kéo đi, xung quanh đèn đuốc rực rỡ náo nhiệt, nhưng ánh mắt ta chỉ tập trung vào việc ta và Thái tử đang nắm tay nhau.

Cảm giác này, rất kỳ diệu.

Khác hẳn so với những lần nắm tay với trước đây.

“Muội muốn ăn không?”

Thái tử mua bánh bằng tre đưa đến miệng ta: “Đồ ăn vặt ở phía Bắc, lần trước ta muốn mang cho muội, sau đó tình hình không cho phép, trở thành điều tiếc nuối.”

Ta cắn một miếng.

“Có ngon không?” Huynh ấy hỏi ta.

Ta gật đầu.

“Ta cũng thử một miếng.”

Thái tử cắn vào chỗ ta vừa cắn.

Ta chỉ vào bánh, muốn nhắc huynh ấy.

Huynh ấy lại đưa bánh đến trước mặt ta: “Ngọt quá, muội không được ăn nhiều. Cắn thêm một miếng, còn lại ta ăn hết.”

Ta đành cắn thêm một miếng nhỏ.

Còn lại Thái tử ăn hết.

Sau đó, ta không nhớ gì nữa, mơ mơ màng màng được Thái tử dẫn đi, dường như đến nhiều nơi.

15

Ngày hôm sau ta mới biết, sáng ngày Tết Nguyên Tiêu, hoàng hậu nương nương đã mời phu nhân của Thái Quốc Công đến yến tiệc.

Và đã thay Thái tử cầu hôn với Thái Chi.

Hoàng hậu nương nương còn dặn dò Thái tử, để huynh ấy dẫn Thái Chi đi hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu.

Nhưng Thái tử lại dẫn ta đi…

Ta nhớ đến miếng bánh mà Thái tử và ta đã ăn chung.

Thật ra trước đây cũng có những chuyện như vậy, nhưng ta chưa từng nghĩ nhiều.

Sao tối qua lại cảm thấy khác lạ thế nhỉ?

Ma ma đẩy cửa vào, khẽ nói: “Trong Khôn Ninh cung, hoàng hậu nương nương đang nổi giận đùng đùng.”

“Sao thế?” Ta ôm chăn ngồi dậy.

“Vì chuyện hôn sự của Thái tử.”

Ma ma nghẹn ngào nói: “A Thư à, nghe lời ma ma, gả cho Lục hoàng tử được không?”

Ta ngẩn ngơ.

“Thái tử sau này là một hoàng đế, nếu con gả cho ngài ấy, nếu không thể làm hoàng hậu, sau này con sẽ phải sống dưới người khác. Khi con trở thành phi tần, sẽ không còn như bây giờ nữa.”

“Người tính kế với nhau, con sao có thể địch lại được?”

Ta gật đầu: “Vậy con nghe lời ma ma, con sẽ nói với Lục hoàng tử, để huynh ấy cưới con.”

Như vậy hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ không giận Thái tử nữa.

Ma ma thở phào nhẹ nhõm.

“Ma ma sẽ không hại con, ma ma chỉ mong A Thư của chúng ta, có thể sống suôn sẻ và bình an cả đời.”

Buổi chiều ta đi tìm Lục hoàng tử, định nói với huynh ấy về chuyện thành hôn.

Nhưng khi đi qua hoa viên, thấy Thái tử và Thái Chi, ta không biết sao lại lẩn trốn, muốn nghe lén xem họ đang nói gì.

Nhưng vì quá xa, chẳng nghe được gì.

Thái Chi không ở lâu rồi đi, ta định rời đi, vừa đứng lên thì va phải Thái tử.

“Giỏi lắm, học được nghe lén rồi?”

Thái tử lạnh lùng nói.

Ta không dám nói gì.

“Muội đến tìm ta?” Huynh ấy hỏi ta.

Ta lắc đầu: “Ta, ta đến trường học tìm Lục hoàng tử.”

“Tìm đệ ấy làm gì?”

Ta bịt miệng, không muốn nói dối cũng không muốn nói thật.

“Đúng lúc, ta gặp muội, cũng có chuyện muốn nói với muội, muội nhớ kỹ, chuẩn bị tinh thần.”

Thái tử nói.

“Ừm, huynh nói đi.”

“Muội lớn rồi, ta dự định hôm nay sẽ xin phụ hoàng ban hôn.”

Thái tử xoa đầu ta: “Những năm qua những điều học được từ mẫu hậu, không có việc thì lấy ra suy nghĩ lại, sau này sẽ cần dùng đến.”

Ta nhìn huynh ấy, đầu óc ù ù.

“Không thích ta?” Thái tử hỏi ta.

Ta vội lắc đầu.

“Thích là được.”

Thái tử khoanh tay nói: “Ta sẽ khiến muội càng thích ta hơn.”

Nói xong huynh ấy quay người đi, lại nghĩ ra gì đó, dừng chân quay đầu nhìn ta: “Nhớ đấy, muội là tiểu Thạch Thử mà ta từng nuôi từng miếng thịt, muội chỉ có thể là của ta.”

Huynh ấy mỉm cười, bước đi.

Ta mơ màng quay về Thái Điệp Hiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.