Kim Chi Ngọc Diệp

Chương 8


Ta nhớ lại hai năm trước, ta mơ thấy Thái tử cưới Thái tử phi, khi tỉnh dậy mặt đầy nước mắt.

Ma ma nói, lúc đó bà ấy đã biết ta thích Thái tử, chỉ là ta chưa nhận ra.

“Nói thầm thì gì vậy?”

Bình vương hét lớn: “Chúng ta cũng muốn nghe.”

Bình vương nói rồi chồm tai tới.

“Ngũ đệ, muốn ta đánh ngươi phải không?” Thái tử đá một cú, Bình vương nhảy ra ngoài.

Khách khứa cười đùa một lúc rồi cũng rời đi.

Khi Thái tử từ tiền viện trở về, ta đã tắm rửa xong, đang trốn trong phòng ăn cơm.

“Mệt không?”

Ta đi tới giúp huynh ấy cởi áo ngoài, Thái tử không nói gì, mà ôm chặt lấy ta: “Cuối cùng cũng có thể ôm muội mà không phải lo lắng gì.”

Ta cũng ôm lại huynh ấy.

Thái tử nâng cằm ta, cúi đầu hôn ta.

Huynh ấy có mùi hương dễ chịu, từ nhiều năm trước ta đã biết điều đó.

“A Thư quả nhiên ngọt ngào.”

Thái tử cười, nhẹ nhàng hôn lên mắt ta, giọng khàn khàn đầy tình cảm: “A Thư vui không?”

“Vui, rất vui, rất vui.”

“Ta đi tắm, muội đợi ta nhé.”

Thái tử buông ta ra và chuẩn bị đi, đột nhiên có tiếng động ngoài cửa, Thái tử nhíu mày mở cửa ra, rồi hét lớn: “Ra đây hết đi.”

Ta cũng chạy tới, nhìn ra ngoài cửa.

Một cái đầu, hai cái đầu, ba bốn năm cái đầu…

“Ha ha, chúng ta đến phá phòng tân hôn.” Bình vương nói.

“Ta theo ngũ đệ tới.” Ninh vương nói.

An vương tiếp lời: “Ta, ta cũng vậy.”

Lục hoàng tử vác theo một bình rượu cao bằng nửa người, giọng ồm ồm nói: “Ngày quan trọng như thế này, không uống rượu thì thật phí.”

Huynh ấy chen vào phòng tân hôn của chúng ta.

Mọi người đều chen vào, ta lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trong bóng tối dường như có một bóng người.

“Là… Thân vương sao?” Ta hỏi.

Thái tử cũng giật mình, quay đầu nhìn.

Thân vương bước ra từ bóng tối, mặc áo dài màu trắng, thanh nhã như một tiên nhân dưới ánh trăng.

Huynh ấy ôm quà mừng, cười bước tới chỗ ta.

“Vừa mới tới kinh thành, vẫn hơi trễ.”

“Không trễ không trễ, khi nào về cũng không trễ.”

Ta vẫy tay, kéo huynh ấy vào phòng.

Trong phòng, họ đã bày bàn sẵn sàng.

Thức ăn và rượu đều đã được đưa vào.

Bảy người chúng ta ngồi quanh một bàn, nhìn mọi người trước mặt, lòng ta ngọt ngào, vô cùng vui vẻ.

“Thái tử và muội muội kết hôn, không nói nhiều, uống ba ly trước.” Bình vương nói.

Ta lén nhìn Thân vương, huynh ấy cũng uống, không có biểu hiện gì khác.

“Sao nhìn ta, muội uống ít thôi.”

Thân vương cười nói xong, quay qua hỏi Thái tử: “Uống rượu có khá hơn chút nào không?”

Thái tử lắc đầu: “Không rõ, sau này không để muội ấy uống nữa.”

“Ta biết.”

Bình vương giơ tay: “Chiếc ly nhỏ này, muội ấy uống được hai ly, nhưng không thể quá hai ly.”

Lời vừa dứt, ta đã uống xong ly thứ ba.

“Xong rồi!”

Bình vương hét lên: “Đây là rượu mạnh.”

Ta vẫy tay: “Không sao, ba ly ta vẫn có thể.”

Thấy ta không sao, họ cũng thở phào.

Họ bắt đầu uống, uống đến cuối cùng chỉ còn ta là tỉnh táo.

Duệ vương ngồi trên ghế khóc, chỉ vào mũi ta: “Muội nói sẽ lấy ta, nói mà không giữ lời.”

“May mà không giữ lời, huynh không thích ta, ta cũng không thích huynh, ở bên nhau sẽ rất mệt.”

Ta lau miệng huynh ấy, dỗ dành.

“Ai nói ta không thích muội, ta chỉ không muốn muội khó xử thôi.”

Duệ vương lau nước mắt, uống một ngụm lớn: “Thôi, muội vui là được.”

Thân vương gật đầu: “Muội muội vui là được.”

Thái tử khoanh tay nhìn các đệ đệ, cười đắc ý.

“Thái tử có thể nghỉ vài ngày, nhị ca cũng về rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi.”

“Đi đâu? Phủ Bảo Định thì sao?”

“Quá gần, lần này phải xuống Giang Nam.”

“Giang Nam xa quá.”

“Vậy đi Vĩnh Bình đi, phong địa của muội muội, muội ấy còn chưa đến đó.”

Mắt ta sáng lên: “Có thể đi không?”

“Vậy thì đi Vĩnh Bình.” Thái tử quyết định.

Ta vui mừng nhảy lên, rót một ly rượu giơ lên: “Ta, Thạch Thư, kính các huynh!”

“Kính gì?”

Họ hỏi ta.

“Kính…”

Ta suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Tình yêu!”

Yêu Thái tử, yêu các huynh, yêu tất cả những người ta nên yêu và từng cơ duyên trong đời.

Thật may mắn, sau những khổ đau đã gặp được các huynh ấy, như sáu tia sáng soi sáng cả cuộc đời ta.

Ngoại truyện thái tử

1

Ta thích Thạch Thư, không nhớ là bắt đầu từ ngày nào.

Nhưng điều đó không quan trọng nữa.

Nhìn muội ấy trưởng thành, ta biết đời này mình sẽ cưới muội ấy, ta tự nuôi đứa trẻ này, ta sẽ nuôi muội ấy cả đời.

Vài người đệ đệ cũng thích muội ấy, ta cũng biết, nhưng không sao.

Những thứ xấu xí mới bị mọi người tránh xa. A Thư đẹp như vậy, thích muội ấy là bình thường.

Đêm tân hôn, năm người đó không có chừng mực, còn ở lì trong phòng tân hôn của ta không chịu đi.

Gây náo loạn đến tận sáng.

Ngũ đệ đánh quyền trong sân, làm tường bị đánh thủng một lỗ, không biết là ganh tị ta hay đơn thuần là khoe mẽ.

Lục đệ say rượu, khóc trên vai Thạch Thư, hỏi muội ấy có thể cưới hai lần không.

Còn nói lúc đó mình còn trẻ không biết chuyện, nói những lời ngốc nghếch.

Điều này ta không thể chịu được, liền ném đệ ấy ra ngoài.

Nhị đệ cứ cười, cứ uống rượu, đệ ấy vốn ít nói, nhưng ta biết trong lòng đệ ấy là khó chịu nhất.

Ta thương đệ ấy, uống với nó hai ly, cuối cùng đệ ấy say, tựa vào vai ta, khóc.

Đệ ấy nói: “Hai năm nay ta đã nhận ra, ta biết tại sao mình lại thua huynh rồi.”

Ta không hài lòng, lại rót cho đệ ấy một ly: “Tại sao?”

“Bởi vì ta không quyết đoán bằng huynh, ta làm việc luôn do dự, suy nghĩ quá nhiều.”

“Ta nghĩ Thạch Thư biết tình cảm của ta, nhưng muội ấy chỉ là một đứa ngốc, ta không nói thì muội ấy không hiểu.”

Ta hừ lạnh một tiếng: “Không phải đệ nghĩ là nếu mình nói ra, đệ có thể cướp được muội ấy từ tay ta đấy chứ?”

Nhị đệ ngồi thẳng dậy, lại chống bàn: “Chưa chắc không thể.”

Ta chỉ vào đám người đang nhảy múa loạn trong sân: “Họ cũng nghĩ như vậy.”

Nhị đệ quay đầu lại, thở dài một hơi, rũ vai.

“Thôi, muội ấy vui là được, vui là được.”

“Ừ, đệ nghĩ thông suốt là được, sau này bớt để tâm đến nữa.” Ta nói với đệ ấy.

“Ta? Ta sẽ cố gắng!”

2

Phòng tân hôn tốt đẹp, bị họ làm ồn ào không còn nữa.

Xem họ còn buồn hơn cả ta, ta nhịn.

Chiều hôm sau ta ra lệnh khóa Thái tử phủ, quấn lấy A Thư làm điểm tâm cho ta ăn.

Ăn xong thì kéo muội ấy về phòng.

A Thư mặt đỏ tai hồng, nắm rèm cửa hỏi ta, mặt trời còn chưa lặn có phải quá sớm không.

Sớm cái gì?

“Đêm xuân ngắn ngủi, người phải làm dài thêm.”

Ta hôn muội ấy.

A Thư có mùi vị giống như ta tưởng tượng, ngọt ngào mềm mại, muội ấy rên rỉ trong lòng ta, nắm chặt vai ta, lòng ta tan chảy.

Không kìm được hôn muội ấy.

“A Thư thích ta không?” Ta không ngừng hỏi muội ấy.

“Thích, hơn nữa rất thích rất thích.” A Thư ngước mắt nhìn ta, đôi mắt lấp lánh đầy hình bóng của ta.

Lòng ta như hoa nở rộ.

Từ khi muội ấy dọn vào, Thái tử phủ luôn lạnh lẽo đột nhiên có sức sống, căn phòng cũng đột nhiên sinh động, lòng ta cũng ấm áp hơn…

Ta không nỡ để A Thư sinh con sớm, nhịn hai năm, hỏi các ma ma, đợi muội ấy mười tám tuổi mới mang thai.

Khi sinh, những kẻ chướng mắt lại đến, con gái sinh ra, họ lại tranh nhau xem.

Tự mình không sinh, bám lấy con ta làm gì.

Qua một năm A Thư lại có thai, lần này là con trai, trông thì… cũng được.

Không đẹp bằng con gái thôi.

Vài năm sau, các đệ đệ đều kết hôn, một nhà đầy những đứa trẻ chạy nhảy.

Chúng ríu rít, thật là ồn ào.

Nhưng cuộc đời chẳng phải như vậy sao?

Một đời tình, một đời ý, đắng cay ngọt bùi đều là trải nghiệm, đều đáng để nhớ và trân trọng.

Câu này, là A Thư nói với ta.

A Thư của ta, sống thông suốt hơn bất cứ ai.

[HẾT]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.