KINH HOA QUYỆN KHÁCH

Chương 1: Gặp gỡ định mệnh


Buổi trưa nắng gắt, Lý Thừa Sách bước ra khỏi Tông Chính Tự, nheo mắt sau nhiều ngày không thấy ánh mặt trời.

 

Một cỗ xe ngựa đỗ bên đường, Trần Bình cung kính hành lễ. Ánh mắt hắn hướng về phía trước, nơi một nữ tử yểu điệu trong bộ xuân y mỏng manh, cúi đầu e lệ.

 

“Phụ hoàng vẫn chưa cho giải tán cung nữ Đông Cung sao?” Lý Thừa Sách khoác áo choàng, “Lương Châu cách kinh thành ngàn dặm, mang theo cung nữ đi cùng bất tiện, Trần lão hãy cho họ lui đi.”

 

Trần Bình nhỏ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, đây là nữ công tử* phủ Thừa tướng, người mà Hoàng thượng đã ban hôn cho ngài.”

 

*Nguyên văn 女公子 (nǚ gōngzǐ) không chỉ đơn thuần nói về giới tính nữ và xuất thân quyền quý mà còn hàm ý khen ngợi về khí chất, giáo dục và phong thái của người được gọi.

 

Lý Thừa Sách sững người, rồi cười khẩy: ” Bản vương sa cơ lỡ vận đến nước này, thật khó tin Ngu thừa tướng vẫn còn nhớ đến hôn sự này.”

 

Trần Bình vội vàng: “Điện hạ…”

 

“Gọi là Vương gia.” Lý Thừa Sách ngắt lời, “Chiếu thư phế Thái tử đã truyền khắp thiên hạ, hiện tại ta là Túc Vương Lý Thừa Sách.”

 

Trần Bình khom người hành lễ, không nói thêm lời nào. Lý Thừa Sách bước về phía cỗ xe.

 

Nữ tử kia thấy hắn đến, khẽ khàng hành lễ. Lý Thừa Sách mở lời trước: “Ngu thừa tướng đã đặt cược sai chỗ rồi, bản vương không thể hứa hẹn bất kỳ vinh hoa phú quý nào, Ngu cô nương hiện tại hối hận vẫn còn kịp.”

 

Đông Cung tính tình âm hiểm, kết bè kết phái, chọc giận long nhan nên bị phế truất, chuyện này cả kinh thành đều biết.

 

Thế nhưng Ngu Tô không hề sợ hãi, mỉm cười nhẹ nhàng: “Thiếp không hối hận.”

 

Lý Thừa Sách liếc nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng nghi hoặc, rồi một mình bước lên xe ngựa. Ngay sau đó, Ngu Tô cũng bước theo.

 

Đông Cung bị Xích Ảnh Vệ niêm phong, Hoàng đế ban cho hắn một phủ đệ trong kinh thành tạm thời cư ngụ.

 

Trần Bình đánh xe ngựa về phía phủ đệ đó. Hai người không quen biết cùng ở trong một khoang xe, không gian trở nên chật chội.

 

Xe ngựa hơi xóc nảy, vết thương trên người Lý Thừa Sách đau nhói, hắn bực bội: “Xem ra Ngu cô nương định theo bản vương về phủ?”

 

Ngu Tô phớt lờ giọng điệu mỉa mai của hắn, dịu dàng nói: “Sắc mặt điện hạ nhợt nhạt, có phải người không khỏe?”

 

Nữ tử này dịu dàng ngoan ngoãn, chẳng khác gì những cô gái trẻ trong cung, hắn không ghét bỏ nàng, nhưng cũng chẳng có chút yêu thích nào.

 

“Trần lão, đánh xe đến phủ Ngu thừa tướng, đưa vị cô nương này về.” Lý Thừa Sách quay mặt đi, trầm giọng nói.

 

Bên ngoài xe ngựa không có tiếng đáp lại. Ngu Tô hạ quyết tâm, nắm lấy cổ tay hắn: “Phụ thân của thiếp, đã qua đời ba ngày trước rồi.”

 

“Khi điện hạ bị giam vào Tông Chính Tự, ngay hôm sau phụ thân thiếp đã dâng sớ cầu xin cho điện hạ, chọc giận Hoàng thượng, bị cách chức, đày vào ngục giao cho Tấn vương thẩm vấn…”

 

Nhìn thấy trong mắt nàng đẫm lệ, sắc mặt Lý Thừa Sách biến đổi.

 

“Trước khi rời kinh, phụ thân dặn thiếp, nếu ông ấy gặp chuyện không may, hãy cầu xin điện hạ giúp đỡ. Điện hạ nhân nghĩa, nhất định sẽ tìm cách bảo vệ thiếp.” Ngu Tô nhẹ nhàng vén tay áo hắn lên, những vết roi dữ tợn đập vào mắt.

 

Hoàng đế hôm qua chính thức hạ chỉ phế Thái tử, trước đó hắn vẫn là trữ quân, bị giam ở Tông Chính Tự chưa đầy mười ngày đã bị tra tấn dã man như vậy, chắc chắn có kẻ giở trò.

 

Ngu Tô nói: “Xin điện hạ thu nhận thiếp.” Nàng chắc chắn Lý Thừa Sách sẽ giữ nàng lại, bởi vì họ có chung mối thù, chung kẻ địch.

 

Nàng kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của hắn, nhưng hắn vẫn im lặng.

 

Không biết qua bao lâu, gió đêm thổi tung rèm xe, mang theo chút hơi lạnh, nàng không khỏi rùng mình.

Một chiếc áo choàng ấm áp phủ lên người nàng. Lý Thừa Sách hỏi: “Nàng tên gì?”

 

“Ngu Tô.” Nàng đáp, “Tô trong câu ‘núi có cây phù tô’.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.