Kỹ nữ hoàn lương

1


Khi ta lên bảy, ta và muội muội cùng bị bán vào một thanh lâu, năm đó muội ấy mới bốn tuổi.

 

Năm muội muội mười sáu tuổi, trong những ân khách có một người tên Liễu Tùy An nói muốn cưới muội ấy.

Nói rằng muội ấy gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trong trẻo đơn thuần nhưng không hề lẳng lơ. Không dưới ba lần mắng ta là kẻ không có liêm sỉ.

Để ngăn muội muội xuất giá, ta hạ thuốc trong nước trà của của muội ấy, kết quả bị Liễu Tùy An đổi mất. Trong lúc ta hôn mê, muội muội ngu n..gốc của ta đã mặc hỉ phục vui vui vẻ vẻ bước vào cửa Liễu Công tử.

Nửa năm sau muội ấy mang chiếc bụng to đến cầu xin ta.

“Tỷ tỷ, muội hối hận rồi.”

1

 

Sau khi uống tám vò rượu, ta suýt ngã c..hết vào buổi sáng. Một thỏi vàng rơi dưới chân, ta nhặt lên cắn một miếng. Trên đó có vết răng hằn sâu, không còn gì phải nghi ngờ, là vàng thật.

 

Quý Lệ Hân mở rèm để lộ một đôi tay trắng nõn không tỳ vết, đôi môi đỏ mọng vì vết cắn của ta hôm qua. Đôi mắt khép hờ của hắn lúc này trông hơi buồn ngủ.

 

“Nàng phải thay đổi bản tính tham tiền đi, ta còn phải mất nàng đến bao giờ?”

 

Ta mỉm cười, Quý Lệ Hân trở thành ông chủ lớn của ta kể từ khi ta gặp hắn

 

Ta không nhận khách khác, nhưng hắn chỉ đến mỗi tháng một lần. Ta kiếm được nhiều tiền hơn, còn công việc thì lại ít đi.

 

Hắn là khách hàng hàng đầu của ta, ta không cần phải mất mặt lo lắng vì chuyện cơm áo gạo tiền nữa. Ta cười toe toét: “Tiện nữ biết.”

 

Quý Lệ Hân vẫy tay, ta ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Cẩn thận cất số vàng vào tay áo, nghĩ rằng mình sắp sửa chuộc thân được rồi.

 

Về đến phòng, ta lập tức đổ ập xuống giường không muốn dậy. Quý Lệ Hân có bản lĩnh hành hạ ta đến mức mọi khớp xương trên cơ thể, bao gồm cả các ngón tay đều mỏi và căng cứng.

 

Ta nhắm mắt thiền định, miệng ra lệnh: “Phù Dung, tỷ đói bụng!”

 

Phù Dung là muội muội ta, ta bị bán vào thanh lâu khi ta mới bảy tuổi. Muội ấy theo ta và chúng ta trở thành món hàng mua một tặng một.

 

Mười hai năm đã trôi qua, muội ấy đã mười sáu tuổi, vóc dáng đã phát triển, trở nên mảnh khảnh. Muội ấy đẹp hơn ta một chút, bất cứ ai nhìn vào vẻ ngoài của muội ấy đều không thể không nói rằng muội ấy đẹp tựa một nữ thần.

 

Ta hừ lạnh, đẹp thì có ích gì. Cũng chỉ là kỹ nữ mà thôi.

 

Nghe ta nói vậy, Phù Dung vội chạy đến chỗ ta: “Tỷ tỷ, tỷ có đói không? Muội xuống bếp nấu cơm cho tỷ.”

 

Sau đó, Phù Dung định ra ngoài, nhưng ta đã túm lấy muội ấy. Hôm nay, Phù Dung bôi phấn lên mặt và cài trâm lên tóc. So với dáng vẻ thường ngày sắc mặt có rạng rỡ hơn.

 

Ta giật trâm cài tóc hình bông hoa của muội ấy, lau phấn kẻ lông mày và chùi phấn lên mặt Phù Dung. Vẻ đẹp vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là một cô nương xấu xí bị thất sủng. Ta hài lòng, nhưng mắt Phù Dung rưng rưng, muội ấy thì thầm: “Tỷ tỷ.”

 

Một giọt nước mắt rơi xuống khi khiến ta cáu kỉnh. Ta véo vào mặt Phù Dung: “Sao lại khóc, muội còn nhỏ, ăn mặc đẹp như vậy làm gì? Có biết xấu hổ không?”

 

Phù Dung che mặt, đáng thương nói: “Muội biết rồi.”

 

Ta trừng lớn mắt: “Muội biết? Muội không nấu cơm cho tỷ, lão nương tỷ đây sẽ c..hết đói, tỷ nuôi muội, thật lãng phí!”

 

Lau nước mắt, Phù Dung cắn môi, tỏ vẻ rất mạnh mẽ: “Bây giờ muội sẽ đi nấu cơm!”

 

Muội ấy rời đi, ta nằm xuống giường, kiệt sức ngủ thiếp đi. Tuy nhiên, lần này ta không thể ngủ ngon vì Quý Lệ Hân.

 

Không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn đi vào phòng ta một cách trịch thượng, đứng bên cạnh giường mà không nói một lời, nhìn ta chằm chằm.

 

Ta như trong mộng tỉnh lại, thấy Quý Lệ Hân lại suýt chút nữa ngã xuống giường, ôm khuôn mặt tươi cười vén góc chăn: “Ngài không vui sao?”

 

Quý Lệ Hân ấn tay ta xuống, đôi lông mày xinh đẹp của hắn cụp xuống và trông có vẻ hắn đang có tâm trạng không tốt: “Mặc y phục vào đi, ta muốn đi vãng cảnh hồ.”

 

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa rất to vào tiết Thanh Minh. Bất kể cảnh hồ nào vào lúc đầy đều là một màn sương mù dày đặc. Ta không dám làm mất lòng Quý Lệ Hân nên vội mặc y phục.

 

Quý Lệ Hân nhận xét: “Nàng giống con người rồi đấy.”

 

Đúng lúc này Phù Dung đã chuẩn bị xong bữa ăn. Không biết nguyên cơ gì, một phần của bàn tay muội ấy bị bỏng, đỏ ửng.

 

Mắt muội ấy còn rưng rưng, phối hợp với dáng vẻ tủi thân kia, sắp g..iết c..hết ta rồi. Ta tỉ tê mở ngăn kéo, lấy ra lọ thuốc bôi bỏng ném cho muội ấy: “Cơm cũng không nấu được, còn có thể làm cái gì?”

 

“Muội xin lỗi.”  Muội ấy quay mặt đi, chắc đang khóc.

 

Khóc, khóc, khóc, mỗi ngày chỉ biết khóc, khóc thì có ích lợi gì?

 

Quý Lệ Hân nhìn ta một lượt, nhưng ta không biết hắn nhìn cái gì: “Nàng khá là khó tính với muội muội của mình đấy.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.