10.
Địch Tử Văn liền tham gia nhóm của chúng tôi.
Sau khi tôi nói với ba thành viên còn lại trong nhóm về những đóng góp thầm lặng của cậu ấy, họ nhất trí đồng ý cho Địch Tử Văn tham gia.
Thành quả của cuộc thi cũng được đưa ra một cách suôn sẻ.
Sau khi Tô Tri Tri rời nhóm và gia nhập một nhóm khác, thỉnh thoảng khi gặp nhau tính tình càng cổ quái hơn, lông mày ẩn chứa sự đắc ý.
Vào ngày có kết quả cuộc thi, nhóm mới của Tô Tri Tri và nhóm của tôi ngồi cạnh nhau.
Tôi nhìn vài cô gái quen thuộc kia, nhớ ra rằng họ chính là những người đã đặc biệt bảo vệ Tô Tri Tri trong bữa tiệc trước đó.
Lúc này, có mấy người đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt như đang xem một vở kịch hay. Tô Tri Tri ngồi ở giữa nhìn tôi bằng lỗ mũi với vẻ hả hê.
“Chị ơi, lát nữa đừng khóc nhé!”
Địch Tử Văn cau mày.
“Bọn họ đang giở trò gì vậy?”
Ba thành viên còn lại trong nhóm cũng bối rối.
Tôi mỉm cười, không để ý nói:
“Trước đây Tô Tri Tri đã hỏi tôi về kế hoạch và kết quả làm việc của nhóm chúng ta.”
Ba người mở to mắt.
“Không phải chứ, cô ta không biết xấu hổ à!?”
“Chị Vi, chị, chị sẽ không thật sự đưa nó cho cô ta chứ!?”
Địch Tử Văn cũng liếc nhìn tôi nhưng không nói gì, trong mắt hiện lên sự bất đắc dĩ.
Tôi cười ranh mãnh, đặt một ngón tay lên môi rồi nhẹ nhàng “suỵt” với ba người trong đội.
“Đừng lo lắng, cứ xem kịch thôi.”
Chẳng bao lâu, năm vị giám khảo chính thức đã đến. Khung cảnh bỗng nhiên trở nên sôi động.
Sau phần giới thiệu mở đầu ngắn gọn, một trong những giám khảo đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Cuộc thi Tinh Vân luôn là một cuộc thi quan trọng được quốc tế công nhận. Chúng tôi đề cao khái niệm công bằng công chính, đối với mọi tuyển thủ mỗi nhóm người chơi đều đối xử bình đẳng. Tuy nhiên, cuộc thi năm nay lại xảy ra tình trạng đạo văn! Thật sự là làm người xem thường!”.
Sau khi lời nói của trọng tài rơi xuống, có sự im lặng trong chốc lát, sau đó là tiếng huyên náo.
“Ai vậy ai vậy? Mất mặt như vậy.”
“Không biết nhóm nào, lại còn bị công khai tố đạo văn ngay trong cuộc thi Tinh Vân, không còn mặt mũi nào gặp người nữa nha!”.
“Trời ạ, sao lại có thể có một nhóm vô liêm sỉ như vậy chuyên đi ăn cắp ý tưởng của người khác!”
….
Một bên Tô Tri Tri cùng mấy cô gái khác nở nụ cười đắc ý.
“Này, tôi nói này Vạn Vi, mặt cô cũng dày thật đấy, bản thân còn không thừa nhận đã sao chép của chúng tôi à?”.
Giọng nói đầy tự tin ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Đột nhiên, mọi người đều nhìn chằm chằm vào năm người trong nhóm chúng tôi, vẻ nghi ngờ và thì thầm.
Năm người chúng tôi dường như bị cô lập, còn ba thành viên còn lại thì toát mồ hôi vì lo lắng.
“Rõ ràng là cô đã sao chép chúng tôi!”
Tôi dùng ánh mắt trấn an ba người, ba người cũng bình tĩnh lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái vừa nói vừa mỉm cười.
“Đừng lo lắng, ban giám khảo còn chưa nói nhóm nào đạo văn, cô quá sốt ruột rồi.”
Đối phương nhếch môi, khịt mũi khinh thường.
Lúc này Tô Tri Tri mỉm cười đi tới bên tai tôi thì thầm.
“Chị ơi, chị không cảm thấy rằng có chứng cứ liền có thể khiến ban giám khảo sẽ phán xét chúng tôi đạo văn ư? Vậy thì chị quá ngây thơ rồi.”
Nói xong, cô ta che miệng cười, trong mắt bày tỏ sự khinh bỉ.
“Một kẻ nhà quê như chị có lẽ sẽ không bao giờ biết rằng một trong những giám khảo của Tinh Vân chính là chú ruột của Phi Phi.”
Cô gái tên “Phi Phi” ngẩng đầu đầu kiêu ngạo, đắc ý nhìn tôi.
Tôi nhếch môi lên.
“Vậy ư?”
11.
Lúc này, giọng vị giám khảo ngồi giữa sân khấu lại vang lên, giọng nói đầy tức giận lẫn chán ghét:
“Tôi thực sự không ngờ rằng, trường cấp ba quốc tế lại dạy ra được những học sinh như vậy, vậy mà có gan đạo văn một cách trắng trợn! Hơn nữa tác phẩm bị đạo văn lại chính là tác phẩm của đội vô địch năm ngoái! Chỉ một từ thôi! Thật là xấu hổ!”.
Vừa dứt lời, nụ cười của Tô Tri Tri liền cứng lại.
Cô ta nhìn ban giám khảo với vẻ hoài nghi, sau đó quay đầu lại nhìn những người chị em tốt của mình cũng đang nhìn với vẻ hoài nghi, cuối cùng hoài nghi nhìn về phía tôi:
“Chị, chị chơi tôi?”
Lúc này, tôi nhẹ nhàng ghé sát vào tai cô ta với nụ cười trên môi.
“Em gái, chị không biết bọn em liền tác phẩm đoạt giải trong cuộc thi này mấy năm gần đây đều không xem qua nha.”
Đúng vậy, những gì tôi gửi cho cô ta lúc đó hoàn toàn không phải là kết quả của nhóm chúng tôi, mà là thành tích vô địch của Tinh Vân từ năm trước.
Chỉ cần cô ta chú ý đến cuộc thi này, sẵn sàng dành một chút thời gian và sức lực để tìm hiểu nó, cô ta sẽ không rơi vào tình huống như lúc này.
Chỉ có ba nhóm đến từ trường quốc tế có mặt. Hai nhóm còn lại lập tức phủ nhận, chỉ có nhóm của Tô Tri Tri trông có vẻ hoảng sợ, lung lay sắp đổ. Mọi người nhìn thoáng qua đều biết ban giám khảo đang nói đến ai.
“Trời ạ, từ trường quốc tế ra tới, vậy mà lại dám sao chép tác phẩm vô địch của Tinh Vân!?”.
“Bọn họ có phải cho rằng ban giám khảo không thể nhớ được tác phẩm quán quân của người ta không?”
“Trời ạ, vừa nãy còn có mặt mũi nói người khác sao chép của bọn họ, sao chép bọn họ làm cái gì? Một tác phẩm quán quân à? Cười chết mất…”
…
Đúng lúc này, cô gái tên “Phi Phi” vậy mà tát một cái tát lên mặt Tô Tri Tri
“Nếu không phải cô cùng tôi nói tác phẩm này không có vấn đề gì, sao tôi lại có thể cùng cô vào một nhóm? Làm bà đây mất hết mặt mũi, cô đợi tìm chết đi!”.
Ba cô gái còn lại cũng bắt đầu chó cắn chó.
“Giả rốt cuộc chính là giả, một chút cũng không lên được mặt bàn!”
“Mọi người đừng nhìn, đều là do cô ta lừa gạt chúng tôi! Cô ta nói sẽ lấy thành quả lao động của nhóm chị mình, ai biết đó là tác phẩm quán quân của năm trước!”
Thật đáng tiếc, những người xung quanh cũng không dễ bị lừa.
“Ai yo, thì ra là sao chép của người ta, kết quả là khéo quá hóa vụng!”.
“Thật sự là một chút đầu óc cũng không có.”
“Thật quá đáng sợ rồi, cơ quan chức năng phải trừng trị thật nặng những người này!”
Tô Tri Tri cùng với khuôn mặt bị tát đỏ ửng, đối mặt với sự buộc tội, ánh mắt khinh thường chế giễu của mọi người, như kẻ điên hét về phía Phi Phi.
“Cô thì là người tốt cái gì? Không phải cô nói, chú của cô là giám khảo của Tinh Vân, có thể thao tác trong bóng tối, chúng ta cho dù sao chép Vạn Vi thì kẻ xui xẻo cũng chỉ có thể là Vạn Vi thôi à!”.
Những người xung quanh càng sốc hơn. Cô gái tên Phi Phi cuối cùng cũng sợ hãi, nhìn một trong những giám khảo trên sân khấu như thể đang cầu cứu.
Nhưng khi giám khảo kia nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của bốn vị giám khảo còn lại và những người trên khán đài, mồ hôi lạnh toát ra không ngừng.
“Đừng nói linh tinh nhé, nó là cháu gái tôi, không sai, nhưng tôi trước giờ chưa từng làm điều gì sai trái vì lợi ích cá nhân!”.
Nhìn vào ánh mắt đầy nghi ngờ của mọi người, ông ta liền biết sự nghiệp và danh dự của mình đã kết thúc.
Ông ta trừng mắt nhìn Tô Tri Tri và những người khác trên khán đài. Mấy người họ rùng mình, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Cuối cùng vài người không chịu được cảm giác xấu hổ, bật khóc lần lượt chạy ra khỏi hội trường.
Trò hề này kết thúc với việc năm người Tô Tri Tru bị cấm tham gia cuộc thi Tinh Vân suốt đời, hành động của họ cũng sẽ bị quan chức lên án công khai.
Còn việc có vi phạm pháp luật hay không thì còn tùy vào việc đội vô địch năm trước có mong muốn khởi kiện hay không.