(Văn án)
Ta đã mang cơm cho thư sinh nhà bên suốt năm năm. Thư sinh đỗ tam giáp, nhưng không quay về cưới ta. Người ngoài cười nhạo ta ngốc, lòng ta tuy buồn nhưng vẫn giả vờ phẩy tay làm ra vẻ tiêu sái.
Cho đến năm ấy, tiểu nương của ta bị chủ mẫu đánh đến nửa sống nửa ch//ết. Ta nghĩ đến chút tình xưa, hạ mình đi cầu xin hắn. Ta cầu hắn tìm cách mời đại phu nổi tiếng nhất kinh thành - Đổng đại phu đến xem bệnh, lại tìm thêm dược liệu tốt cho nương ta.
Thư sinh khó xử khuyên ta: "Không phải ta không giúp, chỉ là làm sao ta có thể can thiệp vào chuyện trong hậu viện nhà cha muội? Ta biết tiểu nương của muội bị oan, nhưng làm thiếp thì sao tránh khỏi đòn roi?"
Nhiều năm sau, thư sinh bị liên lụy mà bị giáng chức, cầu xin đến trước mặt ta. Khi đó ta đã là phu nhân của Tử Thần Quân - Nhất Phẩm Cáo Mệnh, người thường khó mà gặp được.
Người đời nói rằng, thà đắc tội với Tử Thần Quân, không thể đắc tội với phu nhân của Tử Thần Quân. Ta thản nhiên nghịch lớp vàng trên móng tay, chậm rãi nói:
"Không phải ta không giúp, chỉ là ta chỉ là một nữ nhân, chuyện triều chính làm sao có thể nói lên lời? Huống chi làm quan làm thần, ai mà không từng chịu ấm ức?"