1
Giữa mùa hè nóng bức, chính là lúc mặt trời gay gắt nhất.
Sân sau, những tảng đá xanh bị ánh nắng nung nóng đến trắng bệch, đến cả các nha hoàn cũng không muốn làm việc lúc này, chỉ cầm chổi, giả vờ quét dọn những bụi bẩn dưới bóng cây.
Ta đã quỳ ở đây suốt hai ngày.
Tiếng ve kêu râm ran làm đầu óc ta choáng váng, chỉ cần khẽ mím môi, đôi môi khô khốc lập tức rỉ máu.
Mùi m.á.u tanh nồng lan tỏa trong miệng, ta l.i.ế.m môi, tinh thần trở nên tỉnh táo hơn một chút.
Ta đang quỳ ở đây cầu xin chủ mẫu tha cho tiểu nương của ta.
Tiểu nương của ta bị vu oan lấy trộm chiếc vòng của chủ mẫu, năm ngày trước bị đánh đến nửa sống nửa ch//ết.
Trời mùa hè nóng bức, vết thương bị mưng mủ, sốt cao không dứt.
Ta đem tất cả trang sức đã tích góp bao năm đi cầm cố, đổi lấy bạc, mời nữ y đến xem.
Nữ y chữa trị qua loa vết thương ngoài, cuối cùng nói, các nơi khác cũng tạm ổn, chỉ là cái chân… nếu như bị chặt đứt thì không nói làm gì, đằng này lại bị dùng gậy đánh nát từng chút một.
Nếu mời được Đổng đại phu, người có y thuật cao minh nhất kinh thành đến xem, có lẽ còn có thể chữa lành.
Nếu không, dù có sống sót, e rằng cũng sẽ bị tàn phế.
Tiểu nương của ta được sủng ái nhờ nhan sắc, lại chỉ sinh được một đứa con gái.
Nếu còn bị tàn phế, cha ta quyết không bao giờ nhìn bà thêm một lần nào nữa.
Nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại ta chỉ mong tiểu nương có thể sống sót.
Đổng đại phu danh tiếng lừng lẫy, khắp kinh thành ai ai cũng phải kính nể ba phần, xếp hàng dài xin chữa bệnh.
Làm sao một thứ nữ như ta có thể dễ dàng gặp được, mời được người.
Ta cầu xin chủ mẫu cho ta lệnh bài của Lâm phủ.
Chiếc váy lụa của ta đã ướt đẫm mồ hôi, ta quỳ trên tảng đá nóng đến bốc khói, gần như sắp ngất đi. Hồn như xuất khiếu, bay lơ lửng trên không, nhìn xuống nữ nhân da bị cháy đỏ và nứt nẻ kia.
Nha hoàn Thái Liên vội vã chạy đến bên ta, giọng đầy nước mắt:
“Tiểu thư, tiểu nương sốt cao vẫn không giảm, phải làm sao bây giờ!”
Tình hình nguy cấp đến cực điểm, nàng như nhớ ra điều gì, trong mắt lóe lên hy vọng, nói với ta:
“Quỳ ở đây cũng vô ích, phu nhân căn bản không gặp tiểu thư… Tiểu thư… nếu không, hãy đi cầu xin tiểu Tống đại nhân đi!”
Tiểu Tống đại nhân mà nàng nói, chính là Tống Thư Bạch.
Kinh thành tấc đất tấc vàng, một con phố, phía trước là nhà cao cửa rộng, phía sau có lẽ chỉ là những kẻ sa sút sống trong rãnh nước bẩn thỉu.
Tống Thư Bạch chính là thư sinh nghèo ở sau nhà ta.
Ta vô tình gặp hắn, thấy hắn khổ cực, liền mang cơm cho hắn suốt năm năm.
Hắn cũng rất có chí, một bước đỗ tam giáp.
Sau đó, liền quên mất ta.
Tỷ tỷ thường đem chuyện này ra giễu cợt ta.
Thái Liên vẫn chưa biết, ta thực ra đã đi cầu xin Tống Thư Bạch một lần rồi.
Hy vọng hắn nhớ chút tình xưa mà ra tay giúp đỡ.
Ta cúi mắt, nhớ lại lời Tống Thư Bạch nói với ta.
“Khê Nhi muội muội, không phải ta không giúp, chỉ là làm sao ta có thể can thiệp vào chuyện trong hậu viện nhà cha muội? Ta biết tiểu nương của muội bị oan, nhưng làm thiếp thì sao tránh khỏi đòn roi?”
“Muội hãy nhẫn nhịn một chút.”
Nhẫn?
Liên quan đến sinh mạng con người.
Hắn bảo ta nhẫn.
Ta không biết phải nhẫn thế nào, nhưng ngoài nhẫn, dường như cũng không có cách nào khác.