1.
Lục Thính Viễn đang chờ ta bên ngoài căn nhà tranh.
Nhưng ta nào dám đối diện với hắn.
Hệ thống hận sắt không thành thép, nói với ta: “Đã bảo với cô rồi, có một đại phản diện sắp qua đây, sao cô lại đi trêu ghẹo Lục Thính Viễn chứ!”
Ta ấm ức vô cùng.
Ai mà ngờ Lục Thính Viễn là phản diện cơ chứ?
“Đầu năm nay phản diện nhà mi đừng có sắp xếp người đẹp trai như vầy được không? Tam quan của ta chạy theo ngũ quan mất rồi.”
“Không chừng ta còn giúp phản diện hủy diệt thế giới ấy chứ!”
Hệ thống “bíp” một tiếng.
Không cần nghe cũng biết, nó đang chửi thề.
Vì bị ta khiếu nại quá nhiều, đã tự động che chắn.
“Kí chủ, giờ phản diện đã yêu cô sâu đậm, chờ đến hồi kết, rất có thể sẽ kéo cô cùng ch/ết, cô tự nghĩ cách đi!”
Ta giơ hai tay lên: “Thế phải làm sao?”
Hệ thống không còn cách nào khác, cho ta một sáng kiến:
“Không làm thì thôi, đã làm thì dứt khoát, g/iết hắn đi.”
“Không được, ta không nỡ, ta lớn từng này chưa từng g.i.ế.c ai cả! Hơn nữa, còn là một anh chàng đẹp trai thế này.”
Sau khi tranh luận hết bảy bảy bốn mươi chín lần với hệ thống, cuối cùng cả hai bên đã đạt được thống nhất.
Hệ thống muốn ta làm nh/ục Lục Thính Viễn cho đến khi hắn chán ghét ta, rồi từ đó quên ta đi.
Hệ thống cho ta tư liệu cơ bản về vai phản diện này.
Nửa chữ bẻ đôi không biết, ốm yếu bệnh tật, không giỏi võ.
Ta âm thầm chắt lưỡi, phản diện gì mà phối trí kém vậy nè.
Hắn không hắc hóa, ta còn phải hắc hóa thay hắn mất!
2.
Cuối cùng ta cũng dùng dà dùng dằng mở cửa nhà tranh.
Miệng nói: “Lục công tử, ngại quá, để chàng chờ lâu rồi.”
Lục công tử có chút ngạc nhiên: “Lê nhi, sao hôm nay nàng lại xa cách với ta như vậy? Chẳng phải khi trước nàng vẫn gọi ta là Lục lang à?”
Ta nghĩ thầm, trước đây ta đâu biết ngươi là phản diện!
Nhưng lời đến miệng thì biến thành: “Lục công tử, ta cảm thấy hai chúng ta không mai không mối, quá gần gũi là không ổn.”
Lục Thính Viễn cau mày thành một cái núi nhỏ, sau khi xác định ta không bị bệnh mới nói: “Lê nhi, chẳng lẽ nàng quên hôm nay ta đến là để cầu hôn nàng sao?”
Phía sau Lục Thính Viễn là từng rương sính lễ.
Nhét đầy cả cái nhà nhỏ tồi tàn của ta.
“Chúng ta đã có da thịt chi thân, ta đương nhiên phải chịu trách nhiệm với nàng!”
Nhắc đến tiếp xúc da thịt, ta xấu hổ ho khan một tiếng.
Khi trước ta chòng ghẹo thế nào hắn cũng không rung động, đến khi ta mượn rượu làm càn , ép hắn vào tường mà hôn.
Lục Thính Viễn mới đảo khách thành chủ, hôn đến mức ta không thở nổi, môi cũng sưng lên.
Rồi ngay lập tức hắn nói sẽ hạ sính lễ cưới ta làm vợ.
Lúc ấy ta mới biết, vẻ thờ ơ trước đây toàn là giả vờ.
Nhưng ai bảo ta thích hắn cơ chứ!
Nhưng một khắc trước khi Lục Thính Viễn đưa sính lễ đến, có cuộc đối thoại vừa nãy của ta và hệ thống.
3.
Cứ nghĩ đến việc sau này hắn có thể hắc hóa, kéo ta cùng ch/ết, ta phải tìm cách ngăn lại mới được.
Nhưng cũng không thể quá lộ liễu, nếu sau này hắn nhận ra, chắc chắn ta không có kết quả tốt.
“Lục công tử, tuy bây giờ ta sa cơ, nhưng tổ tiên dù gì cũng là dòng dõi quyền quý, tộc quy có nói, không thể gả vào nhà thương nhân.”
Gia đình Lục Thính Viễn là hoàng thương, ngoài tiền ra thì vẫn là tiền.
Cũng vì thế mà hắn mới không biết chữ.
“Khoa cử sắp bắt đầu rồi, chỉ cần Lục công tử thi đỗ, ta sẽ gả cho chàng, được chứ?”
Hệ thống chẹp chẹp hai tiếng.
【Kí chủ à, cô ác thật đấy, rõ ràng biết người ta không biết chữ mà còn bắt người ta tham gia khoa cử! Sau này hắn không ghi hận cô mới là lạ!】
Nhìn Lục Thính Viễn có chút khó xử, ta cũng thấy mình hơi quá tay.
Ta vội bổ sung: “Lục công tử yên tâm, ta biết việc này với chàng rất khó khăn, ta sẽ ở bên giúp chàng mà!”
Hệ thống: 【Ta thấy cô muốn lợi dụng cơ hội này để sờ mó hắn thì có.】
Không hiểu sao, ta lại thấy vẻ cảm động trên khuôn mặt của Lục Thính Viễn.
Hắn tiến lên một bước, chỉ nói: “Vậy ta cũng có một thỉnh cầu.”
“Lê nhi, sau này nàng vẫn gọi ta là Lục lang được không?”
Tai Lục Thính Viễn đỏ cả lên, dùng ngữ khí nghiêm túc hỏi ta, đôi mắt đào hoa như muốn chảy cả nước.
Ý chí của tạm thời bay mất.
Khẽ thốt lên một câu: “Lục lang.”
Tai hắn càng đỏ tợn, hắn chủ động tiến lại gần, tay áo rộng lớn vung lên, chủ động nắm lấy tay ta, cùng ta bước vào trong nhà tranh.
Hắn ghé sát tai ta, khẽ nói: “Chỉ cần Lê nhi mong muốn, ta sẽ để Lê nhi trở thành trạng nguyên nương tử.”
“Đến lúc đó, Lê nhi chớ có chối từ, nhất định phải trạng nguyên nương tử của ta đấy.”
Ta: Da mặt tên này có hơi dày đấy.
Rõ ràng là nửa chữ bẻ đôi còn chẳng biết, vậy mà dám mạnh miệng như thế.
Hệ thống hú lên một tiếng: “Kí chủ, kế hoạch hạ nhục của cô hình như không hiệu quả rồi.”