Mọi người đều biết nhà Tống lão tướng quân không có con trai, chỉ có hai cô con gái.
Em gái Tô Phù Doanh dũng mãnh thiện chiến, là bậc cân quắc không thua cánh mày râu.
Chị gái Tô Tình Vũ là tiểu thư khuê các xinh đẹp tuyệt trần, chính là mỹ nhân kiêm tài nữ đệ nhất kinh thành, chỉ có thể ngóng trông chứ chẳng thể với tới.
Tôi biết, trong lòng phụ thân, có lẽ tôi chẳng bao giờ có thể sánh được với đích tỷ.
Bởi vì tôi là thứ nữ, là vết nhơ sau một đêm phong lưu của ông ấy với nha hoàn rửa chân khi ông say rượu mất lý trí.
Đại phu nhân tốt bụng mới giữ mạng cho tôi và mẫu thân. Nào ngờ mẫu thân lại đoản mệnh, qua đời vì khó sinh.
Tôi vẫn luôn mang lòng biết ơn, không tranh giành cướp đoạt. Năm sáu tuổi tôi theo phụ thân đi tiền tuyến, mười năm sau mới về nhà.
Mười năm nay tôi dầm mưa dãi nắng, tận mắt chứng kiến những cảnh thịt nát xương tan, gió tanh mưa máu. Hành trình từ 1 nha đầu chỉ biết chui rúc xó bếp trở thành 1 nữ tướng có chút danh tiếng, gian khổ cỡ nào không nói cũng hiểu.
Mà đích tỷ của tôi kim tôn ngọc quý, vạn phần nuông chiều. Hoàng thượng thương cảm Tô gia, nên ban thưởng như nước chảy tới quý phủ. Tất cả đều cho chị ấy.
Sau khi đại phá quân địch, giành được quân công, khải hoàn về triều. Phụ thân lại dùng mọi
công lao để đổi lấy hôn ước giữa đích tỷ và thái tử.
Phụ thân áy náy nói với tôi:
“Phù Doanh à, Tô gia chúng ta không có con trai, không thể kế thừa tước vị. Chỉ khi tỷ tỷ con lên làm thái tử phi, mai sau thái tử kế thừa ngôi báu, Tình Vũ làm mẫu nghi thiên hạ thì Tô gia mới có thể trường thịnh bất suy.”
Tôi của kiếp trước vì nghĩ cho gia tộc nên đương nhiên không ý kiến gì. Còn đời này tôi còn chưa kịp nói năng gì, đã nghe thấy đích tỷ gào to:
“Con không muốn!”
Chị ta nhìn tôi đầy lạnh lùng, mắt như đang phun lửa. Rõ là đang nói với cha, nhưng chị ta lại nhìn tôi chằm chằm.
“Con gái đã có người trong lòng, tuyệt không muốn gả cho gã thái tử vô dụng đó.”
“Tô Phù Doanh, nếu ngươi còn dám cản trở ta, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!”
Trái tim tôi giật thót, một cảm giác quái dị ùa lên đầu.
Chỉ suy ngẫm một chút là biết chị ta cũng trở về quá khứ như tôi.
Nhớ năm xưa Tô Tình Vũ mê đọc thoại bản, ngày nào đến dịp lễ tiết là lại mời gánh hát tới phủ nghe diễn.
Chị ta cũng từng đề cử với tôi những cuốn thoại bản mà chị ta yêu thích không buông tay.
Tất cả đều về tiết mục thư sinh nghèo yêu con gái nhà giàu, không có ngoại lệ.
Từ tận đáy lòng chị ta hâm mộ tình yêu thần tiên thuần khiết không nhiễm bụi trần này, ảo
tưởng sẽ có ngày có được thứ tình cảm oanh liệt như thế.
Lần nào tôi cũng cười cho qua, không coi là thật.
Nhưng sau đó Tô Tình Vũ trợ giúp một gã thư sinh nghèo, thậm chí còn bao lần mời hắn về phủ.
Tôi hết lời khuyên nhủ mà vô dụng, nên cũng để mặc chị ta.
Nhưng một tháng trước khi Tô Tình Vũ thành hôn, gã thư sinh kia lại bắt cóc chị ta bỏ trốn.
Không ai suy xét xem hắn làm sao mà thoát được tầng lớp ám vệ canh phòng nghiêm ngặt.
Toàn bộ phủ tướng quân đều chìm trong khủng hoảng khi thái tử phi tương lai mất
tích.
Đại phu nhân còn sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.
Tôi lập tức giục ngựa đi tìm Tô Tình Vũ ba ngày ba đêm, cuối cùng tìm thấy chị ta bị bắt nạt trong ngôi miếu cũ, bèn kết l/i/ễu gã thư sinh kia.
Nhớ tới đây, tôi cảm thấy buồn cười cho chính mình.
Đúng vậy, nếu chị ta mà không đồng ý thì một gã ẻo lả tay không tấc sắt như tay thư sinh
ấy sao có thể trốn khỏi phủ tướng quân rộng lớn như thế này?
Tôi tưởng mình cứu chị gái m.á.u mủ ruột già của mình từ tay tặc nhâ. Nào ngờ trong mắt chị ta, tôi lại là kẻ đã phá bĩnh chuyện tốt của hai người bọn họ.
Đôi mắt ửng đỏ của chị ta mà tôi tưởng là nỗi xấu hổ bất kham vì bị sỉ nhục, hóa ra lại là đang đắm mình tự nguyện làm chuyện cá nước thân mật với hạng người ti tiện.
Thảo nào sau này chị ta lại hận tôi đến thế, dốc toàn sức lực để tra tấn tôi, nghìn đao xẻ thịt tôi, hóa ra là để báo thù cho người trong lòng.
Đầu tiên là giật dây đại phu nhân bón rượu độc hại tôi mất hết võ công, biến thành kẻ ăn hại, rồi lại nói cho tôi nghe chân tướng cái ch//ết của mẹ tôi.
Hóa ra mẹ tôi không ch//ết vì khó sinh, mà là lúc đang sinh tôi thì bà bị người ta khoét bụng dẫn đến mất m.á.u quá nhiều rồi qua đời.
May thay tôi là con gái, không tạo nên uy h.i.ế.p gì cho mẹ con bọn họ, không thì tôi đã xuống địa ng//ục từ mười mấy năm trước rồi.
Toàn bộ mọi chuyện, tôi chắc chắn sẽ trả thù lại gấp bội.